Chống tay trườn dậy khỏi giường, Tô Uyển Ân định dời bước đi, thì bất giác bị một bàn tay chắc nịch hung hăng giữ lại.
“Cô muốn đi đâu?”
Mệt mỏi xoay người, ánh mắt cô mang đầy sự khiêu khích chăm chăm nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt, làn môi nhếch lên nụ cười quỷ dị, khiến người đối diện phải hết hồn.
“Tôi đi chuẩn bị bữa sáng.”
Cảm giác như sức lực nơi cổ tay cô mỗi lúc một mạnh bạo, ánh mắt anh hung hăng như chứa đuốc lửa, như muốn đốt cháy linh hồn cô.
“Không cần.
Cô cứ chữa cho khỏi cái tay tật nguyền của cô trước đi.”
Cơn đau truyền tới, khiến gương mặt thanh nhã của cô ửng đỏ như quả mận chín, toàn thân không còn một chút máu, bị đóng băng bởi khí hàn âm lãnh toát ra từ người anh.
“Chẳng phải hành hạ tôi là điều anh muốn à? Sao thế, hôm nay lại tỏ vẻ thương xót tôi sao?”
Thanh âm mang vài phần quỷ quyệt, thâm tâm cô hoàn toàn chết lặng, bên tai vẫn còn văng vẳng lại cái tên “Tiêu Vân” mà anh gọi lúc say.
“Đúng thế! Nhưng tôi không muốn cánh tay cô bị tàn phế, như thế trò chơi sẽ mất đi sự thú vị.”
Hung hăng kéo mạnh, chỉ trong nháy mắt, thân thể cô đã sà vào trong lồng ngực anh, bị hai bàn tay anh bó chặt lại, hơi thở nam tính phà phà bên vành tai, thốt nên mấy lời âm lãnh bay thẳng vào trái tim cô.
Giây phút ấy cô hoàn toàn mất phương hướng, dù chưa từng ảo tưởng, nhưng khi nghe mấy lời tàn nhẫn ấy của anh, vẫn khiến lòng cô đau không tả xiết, cuối cùng thì cô cũng hiểu được cảm giác rơi từ trên chín tầng mây xuống nhà địa ngục là như thế nào.
Những ngày liền sau đó, mặc dù cô không phải động tay vào bất cứ công việc gì, nhưng vẫn bị giam cầm trong chính căn nhà của mình.
Thời gian anh ở biệt thự vô cùng ít ỏi, khiến nơi này vốn đã hiu quạnh lại càng thêm cô đơn và sầu uất.
Vén tấm rèm cửa sổ lên, Tô Uyển Ân ngẩn ngơ nhìn ra thế giới bên ngoài, hôm nay trời nắng đẹp, bầu trời trong xanh, tiết trời ấm áp, cô thực sự rất muốn ra ngoài đi dạo, nhưng hiện tại đó là một điều ước viển vông, thậm chí là hoang tưởng.
Bây giờ ngay cả đặt chân ra vườn cô cũng không làm được, chứ đừng nói là đi ra đường.
Dưới sân vườn luôn có vệ sĩ thay phiên nhau canh gác, cứ hễ cô muốn bước ra khỏi cửa chính của biệt thự liền bị bọn họ cấm cản, với chút sức lực yếu đuối của cô thực sự không làm được gì cả, chỉ có thể bất lực quay đầu rồi lại lặng lẽ mà đau lòng.
Đương lúc Tô Uyển Ân tuyệt vọng nhất thì Châu Giản Trạch tới, sau khi anh ta cẩn thận thay băng trên cổ tay cô xong, chợt ngập ngừng hỏi.
“Chị có muốn ra ngoài một lát không?”
Đôi mắt Tô Uyển Ân loé sáng, như vừa bắt gặp được ánh nắng mặt trời, sau chuỗi ngày sống trong bóng tối đen kịt, làn môi anh đào hé lên nụ cười tươi như hoa, bất giác gương mặt thanh thuần của cô một lần nữa lại bừng sáng.
”Muốn chứ! Có điều Hạo Đình không cho tôi đi đâu cả.”
“Tôi giúp chị.” Giây phút nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Tô Uyển Ân, khiến Châu Giản Trạch có chút lơ đãng, có chút mừng thầm.
“Nhưng mà… liệu Hạo Đình có làm khó cậu không?” Lòng Tô Uyển Ân có chút ngập ngừng, cô thật sự không muốn liên luỵ tới Châu Giản Trạch, vì cô hiểu rõ sự cuồng điên của Lạc Hạo Đình, khung cảnh phẫn nộ lần trước mà anh đối với Lục Cảnh Viêm khiến cô kinh sợ, một lần là quá đủ rồi, cô thật sự không muốn nhìn thấy lần thứ hai.
“Có phải chị lo tôi sẽ giống với Cảnh Viêm không? Yên tâm đi, dù sao tôi cũng là anh em của Hạo Đình suốt nhiều năm như vậy rồi, anh ấy sẽ không tới mức cạn tàu ráo máng đâu!”
Châu Giản Trạch cười, thanh âm như nước chảy, trong suốt dễ nghe, khiến Tô Uyển Ân như thức tỉnh.
Sau một thoáng do dự, cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý.
Cản trở duy nhất của họ là mấy tên vệ sĩ gác cổng cứng ngắc kia, sau một thoáng đào hết bí kíp nghề nghiệp bác sĩ, tận dụng thêm mối quan hệ thân thiết với Lạc thiếu gia, thì Châu Giản Trạch