Luống cuống dậy khỏi giường, mặc kệ Từ Tuyết níu kéo trong vô vọng, Lạc Hạo Đình lặng lẽ mở khoá xích thiên thần, rồi hậm hực bỏ đi.
Thoáng chốc chiếc xe hơi hạng sang vun vút lao ra khỏi biệt thự xa hoa, khuất bóng trong màn đêm đen mịt.
Quán bar về đêm vẫn nhộn nhịp, ánh sáng xanh đỏ dập dìu, hương rượu nồng say phảng phất, mùi nước hoa rẻ tiền của các ả đào tản ra khắp không gian.
Lạc Hạo Đình ngồi một mình trong góc khuất, liên tục dốc rượu lên uống cạn, tâm trạng anh mỗi lúc một tệ đi, chẳng những không cảm thấy vui vì có thể trả thù, mà ngược lại lòng nhói đau như bị ai đó cắt xẻ.
Một cô đào lả lơi xấn tới, ưỡn bầu ngực căng đét lên người anh, bàn tay chạm nhẹ tới từng thớ bắp thịt, từ cánh vai săn chắc chạy xuống lồng ngực cuồn cuộn.
“Cút!” Kiệm lời như vàng, anh lạnh lùng đuổi cô ta đi.
Trong lúc anh đang dốc ly rượu lên uống, một lực gió từ xa vọng tới, khiến người anh bay ra xa, trên gương mặt anh tú truyền tới cơn đau dữ dội, bên mép miệng rơm rớm máu tươi.
Ngước mắt nhìn lên, Lạc Hạo Đình vô cùng kinh ngạc, người vừa xuống tay với anh lại là Châu Giản Trạch, cậu ta ăn phải gan hùm mật gấu rồi hay sao? Hôm nay lại dám làm nên chuyện động trời như vậy!
Loạng choạng chống tay đứng dậy, bất ngờ một cặp chân thon dài lao tới, vồ vập lên thân thể anh, khiến người anh một lần nữa văng ra sàn, vết thương chồng chất vết thương, tạo cảm giác thốn vô cùng.
Ấn đường nơi trán anh nhăn lại, lực cổ tay bị cú va đập ban nãy làm cho yếu ớt hẳn đi, thân ảnh cao lớn vô thức bò choài giữa sàn nhà lạnh lẽo, không cách gì gượng dậy nổi.
Không cho anh cơ hội tếnh toáng dù chỉ một chút, Tôn Nguyệt Di hung hăng lao tới, liên tục đá lên người Lạc Hạo Đình, những cú đá chắc nịch và cứng cáp thện vào, khiến anh cảm giác như xương khớp mình đang dần bị gãy rời.
“Cho anh chết, loại đàn ông súc sinh, Ân Ân của tôi đã làm gì mà anh đối xử với cậu ấy như thế! Tôi xem thử hôm nay ai sẽ tới cứu anh, xem thử anh không có đám vệ sĩ kia thì có thể làm được gì.”
Thấy vậy, Châu Giản Trạch không những không can mà còn tiếp tay cho Tôn Nguyệt Di, dùng chân đá liên tục lên người Lạc Hạo Đình.
“Tôi đã cảnh cáo anh rồi, đừng có mà làm gì quá đáng.
Uyển Ân luôn hết lòng với anh như thế, tại sao anh lại nỡ tán tận lương tâm mà hành hạ cô ấy nhiều tới vậy?”
Thân ảnh cao lớn cuộn tròn, chỉ có thể nhắm mắt chịu đòn, cảm giác như quả bóng lăn dưới chân, bị người ta đá qua lại, chỉ có thể bất lực mặc nhiên bị đưa đẩy, mà không thể làm được gì.
“Mệt quá! Đánh loại người như anh ta chỉ tổn bở hơi thôi!” Tôn Nguyệt Di dừng đá, chống hai tay bên hông, chúi đầu sát xuống mặt sàn, thở hổn hển.
“Bây giờ thì anh đã biết cảm giác đau đớn và bất lực là như thế nào chưa? Như này chẳng thấm thoát gì so với nỗi đau mà Uyển Ân phải chịu cả.”
Châu Giản Trạch hung hăng đá một cú mạnh hết sức lên bụng Lạc Hạo Đình, trong đáy mắt loé lên tia lửa hận, như muốn thiêu rụi trái tim và con người của anh, để anh hiểu được cảm giác bị người mình yêu nhẫn tâm đau đớn tới mức nào.
“Tôi từng rất tôn trọng anh nhưng những gì anh đối với Uyển Ân thực sự khiến tôi không thể nào chấp nhận nổi, Hạo Đình, anh thật quá tàn nhẫn.
Dù sao người ta cũng là phụ nữ chân yếu tay mềm, sao anh có thể hết lần này tới lần khác đày đoạ mạnh tay tới thế hả?”
Lạc Hạo Đình mãi mới trườn mình đứng dậy được, cảm giác như thở cũng thấy đau, lao đao dựa người bên bàn, cao giọng nói: “Các người làm gì vậy hả? Có biết đây là đâu không mà dám làm sằng