“Bà Lạc sao thế? Không can tâm à?”
Thanh âm trầm thấp đầy ma lực, như nguồn nước lạnh lẽo truyền thẳng vào trái tim run rẩy của Tô Uyển Ân, một giây kế tiếp, thân thể cô bị đẩy văng ngã xuống giường, nơi mà cô cho là kinh tởm nhất.
Cô cố gắng để ý thức mình được thanh tỉnh, mở mắt ra, muốn nhìn rõ tâm tư người đàn ông trước mặt, nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào, trước mắt chỉ là một thân ảnh mơ hồ và lãnh đạm, bởi vì đôi bờ mi cô đã bị màng nước mắt che khuất, càng lúc càng cảm giác mơ hồ rõ rệt.
Trong căn phòng tối tăm, Lạc Hạo Đình như mãnh thú, con ngươi sắc bén khoá chặt cô gái đang nằm trên giường, khi nhìn thấy máu tươi rơm rớm nơi bờ môi mềm mại của cô, trong mắt thoáng qua vẻ đen kịt.
Cô ta đang cố diễn vẻ đáng thương để đổi lấy lòng thương hại của anh sao?
Nhưng không, trong đáy mắt sâu thẳm của anh ẩn duật sự căm phẫn và thấu hận không tên, nó cứ dai dẳng bám chặt lấy thần thức anh, như sợi thừng to bự buộc chặt trái tim anh, khiến anh càng lúc càng điên cuồng, không thể tìm thấy điểm dừng lại.
“Bà Lạc nên nhớ đây là Lạc gia chứ không phải Tô gia các người.
Mau dọn dẹp đi, đừng để tôi phải nổi nóng.”
Âm điệu trong lời anh như nốt cao âm lãnh, như một con dao nhọn cắm vào đáy lòng Tô Uyển Ân, khiến cô nhất thời phát hiện mình đang bị quay mòng trong cạm bẫy thù hận của anh, đồng thời thần thức cô ồ ạt ùa về những chuyện kinh tởm vừa mới xảy ra cách đây không lâu.
Sắc mặt nhợt nhạt không chút máu của cô khiến Lạc Hạo Đình giật mình, thậm chí có một chút thương tiếc trong lòng.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh gạt bao suy nghĩ điên rồ ấy ra khỏi đầu, cực kì không hài lòng về trạng thái hiện tại của mình, khoé miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
Không thể nào thương tiếc…
Cô ta không xứng…
Loại người như cô ta phải hứng chịu đủ các loại hình của mười tám tầng địa ngục mới phải…
Trên mặt Tô Uyển Ân hiện lên vẻ tươi cười, nụ cười giết chết tâm can, mấy giây kế tiếp, cô cảm giác được một bàn tay hung mãnh đang bóp chặt lấy cằm mình, ánh mắt người đàn ông ấy nhìn cô ẩn duật sự tối tăm.
“Tôi nói cho cô biết, nếu như cô còn không thực hiện mệnh lệnh của tôi thì tôi sẽ có cách buộc cô phải chấp nhận.”
Giọng điệu ấy của anh mang theo hàng vạn mũi kim nhọn đâm thấu vào lòng cô, khiến cả người cô tê rần đau đớn, sự sợ hãi khiến bàn tay cô run run, cố nhích người đứng dậy, chậm rãi gỡ từng mép ga giường ra, rồi ôm tất cả chúng vào phòng tắm.
“Không được dùng máy giặt, phải tự giặt tay.”
Anh muốn bức ép cô tới chết luôn sao?
“Lạc gia thiếu người hầu tới mức phải để mợ chủ làm việc đã đành? Không lẽ còn thiếu cả tiền nữa, không cho dùng máy giặt vì sợ tốn điện với nước à?”
Tô Uyển Ân trước giờ tính tình ôn hoà, nhưng không có nghĩa là nhu nhược, cô thẳng tay vứt mấy thứ rác rưởi xuống sàn, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng về phía anh, quả nhiên cảm nhận được thân thể Lạc Hạo Đình cứng đờ.
“Tất cả những đồ đạc trong nhà này đều do tôi quản lí, tôi đồng ý mới được dùng.
Cô không có quyền lên tiếng.”
Màu đen trong con người ngưng tụ lại một chút âm trầm, nụ cười trên vành môi Lạc Hạo Đình ẩn duật sự tàn nhẫn và đểu cán, linh cảm như tiếp theo đó sẽ có màn kịch thú vị hơn nhiều.
Thời khắc ấy khiến Tô Uyển Ân thấu hiểu sự tình, bản thân cô cơ bản chỉ là cừu non đứng trước miệng sói, không thể phản kháng, càng không được tự do, ý định của anh từ đầu đến cuối chỉ có một, đó là trả thù.
Nhưng vì sao lại trả thù?
Cô thì có thù gì với anh?
Cô thực không thể lí giải nổi…
Mép môi Tô Uyển Ân nhếch lên như muốn hỏi rõ nhưng bị sự lãnh đạm trên gương mặt anh cản lại, cô thật sự không can tâm, khi bản thân bị đày đoạ đến mức chết đi sống lại mà không