Trên bầu trời gió thổi mạnh nhiều mây.
Thái dương màu hồng bị che khuất sau mây trời, như ẩn như hiện, giống như một quả trứng chần nước sôi.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng hơi lạnh của mùa đông vẫn còn dày đặc.
Thời điểm này đi ngoài đường, bất thình lình có làn gió ập tới, lùa vào ống quần tay áo, lạnh thấu xương.
Một góc nhỏ của quán cà phê Happy Time, hai cô gái xinh đẹp khoác tay nhau đi vào, đứng ở cửa, liếc nhìn xung quanh, rồi bước tới đứng trước người đàn ông khôi ngô ngồi cạnh tường kính.
Dáng hình tiêu chuẩn, đẹp trai hoàn mỹ, lại là bác sĩ nội khoa giỏi, cốt cách ôn nhu lại dịu dàng, rất biết cách chăm sóc phụ nữ, duy chỉ có một yếu điểm, đó là mắc bệnh nghề nghiệp quá nặng nề.
Suốt cả buổi gặp mặt, anh ta không hề chuyển đổi chủ đề, cứ mặc nhiên nói tới tim mạch và thần kinh.
Hai cô gái chống tay gò ép hai làn má phúng phính, liếc mắt nhìn nhau, bất lực thở dài, hi vọng thời gian sẽ trôi qua thật nhanh, để mau chóng kết thúc cuộc hẹn nhàm chán này.
Nhận thấy sự chán chường của hai cô gái, nam bác sĩ kia chợt ngừng nói, cười cười nhìn sang phía đối diện.
“Xin lỗi, có phải tôi hơi mắc bệnh nghề nghiệp rồi không?”
Tôn Nguyệt Di nhếch mép môi cười nhạt, sóng mắt dập dềnh như biển gặp bão, một giây sau, khẽ thở dài, rồi nhìn trực diện vào hai mắt người đàn ông.
“Anh nghĩ phụ nữ chúng tôi thích nghe về tim gan phèo phổi lắm sao? Anh có phải là đàn ông không thế, một chút tâm tư phụ nữ cũng không biết, vậy mà còn đòi đi xem mắt.”
“Bác sĩ khoa nội chúng tôi vẫn có phụ nữ mà…” Nam bác sĩ kia cười cười đáp lại, giọng điệu điềm tĩnh như mọi chuyện thật bình thường.
“Số nữ bác sĩ trên cả nước chỉ đếm được đầu ngón tay.
Logic so sánh của anh theo lối quái quỷ gì thế hả?” Tôn Nguyệt Di không nhẫn được thêm nữa, cắn răng cắn lợi nói, nếu còn tiếp tục nghe người đàn ông kia thuyết trình về nghiệp vụ bác sĩ, chắc là cô cũng lên cơn đau tim mà nhập viện mất.
Cuộc tranh cãi đang tới giai đoạn gay cấn thì bất ngờ một người đàn ông khác hung hăng xông vào, nắm chặt lấy cổ tay Tôn Nguyệt Di lôi đi.
Nam bác sĩ kia còn chưa kịp phản ứng, thì Tô Uyển Ân cũng bị kéo đi mất, trong không khí mùi thuốc súng nằng nặc bị hoà tan.
“Hai người cần tình yêu tới mức phải đi xem mắt sao?” Ôn Dụ Thiên hừng hực hỏi, trong đáy mắt chất chứa ngọn lửa giận dữ, thanh âm như tiếng đàn réo rắt, vô cùng hỗn loạn.
“Liên quan đếch gì đến anh.” Tôn Nguyệt Di trừng mắt, sắc mặt cô rét lạnh, cư nhiên không để lộ chút tâm tình nào, cô như bức bình phong tuyệt sắc, nhưng hiển nhiên không phải ai muốn cũng có thể chạm vào.
“Còn anh, Lạc Hạo Đình, anh tới đây làm gì? Làm nai làm vượn sao? Đáng tiếc trên đời này không phải ai cũng thích dáng vẻ bịp bợm ấy đâu!”
“Nguyệt Di… anh biết là em có thành kiến với Hạo Đình, nhưng cũng đâu cần nặng lời như thế!” Ôn Dụ Thiên cười cười lao tới, đỡ lời giúp Lạc Hạo Đình.
“Cút xa tôi ra…” Tôn Nguyệt Di tuyệt tình đá văng Ôn Dụ Thiên ra xa, ánh mắt như chứa một hầm băng lạnh buốt, phun trào về phía anh ta, khiến anh ta phải rét run.
Tôn Nguyệt Di giống như đoá hoa độc dược, chỉ cần có người lại gần sẽ lập tức phủ lên mình lớp gai phòng vệ vững chãi, tuyệt tình đả thương những kẻ thích hãm.
Cô chúa ghét những người ba phải, a dua nịnh hót giống như Ôn Dụ Thiên, lại càng không tin vào những lời thốt ra từ cái miệng thối của anh ta.
Người làm bạn được với tản băng Lạc Hạo Đình, tuyệt đối không phải là người bình thường, để an toàn, tốt nhất nên tránh càng xa càng tốt.
Đối lập với sự hỗn loạn tai tiếng bên cánh trái, bên cánh phải lại là sự trầm mặc vô tình, anh nhìn cô, cái nhìn chất chứa cả bầu trời nhu tình, nhưng cô lại mảy may không chút để ý, ánh mắt vô hồn