Muốn dứt ra khỏi bàn tay dơ bẩn của anh nhưng không thể, Tô Uyển Ân cảm thấy thật bất lực, cô bây giờ có khác gì chú chim non bị nhốt trong lồng, rõ ràng là nhìn thấy được thế giới rộng lớn bên ngoài kia, khao khát tự do mãnh liệt, nhưng lại chẳng thể thoả sức bay nhảy, chỉ có thể ôm nỗi phẫn uất, phó mặc vào số phận.
“Cô cậu chủ, hai người thật tốt, có thể cùng nhau đi qua quãng thanh xuân tươi đẹp, cùng nhìn nhau già đi, đợi đến khi hai người tới độ tuổi như tôi bây giờ thì sẽ hiểu ra chân lí “vợ chồng là để khắc cốt ghi tâm” có ý nghĩa lớn lao thế nào.”
Quản gia tinh ý đi tới, cúi đầu nhẹ cung kính khen ngợi, chứng kiến cảnh ân ái của vợ chồng son, trong mắt ông ta loé lên tia ghen tỵ, có chút nuối tiếc cho giai đoạn tuổi trẻ, chỉ vì mải theo đuổi chủ nghĩa độc thân, mà không lường trước được hậu quả như bây giờ, khi đã tới tuổi gần đất xa trời mà vẫn phải lủi thủi một mình, không có lấy một người bạn già kề cạnh.
“Đương nhiên là chúng tôi phải sống bên nhau đến bạc đầu rồi.
Vợ yêu, em thấy anh nói có đúng không?”
Siết chặt cơ thể cô vào lòng, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bóng mượt của cô, sà nhẹ nụ hôn nơi gò má đỏ ửng.
Điều đó khiến toàn thân Tô Uyển Ân nổi da gà, cô cảm thấy người đàn ông đó thật biết cách nguỵ trang, hơn nữa, lớp mặt nạ giả tạo trên gương mặt anh ta khiến người khác phải ghê tởm, chỉ muốn dùng đao chặt chém ra thành nhiều mảnh, tốt hơn hết, là cắt đứt dây thần kinh tự phụ, tự cho mình là trung tâm vũ trụ của anh ta.
“Đừng có chưng ra bộ mặt như xác chết đó.
Mau cười một cái đi.
Nếu không tôi sẽ trực tiếp cưỡng hiếp cô ở trước mặt mọi người.”
Hơi thở nam tính phà phà nơi gương mặt lạnh tanh của Tô Uyển Ân, rồi dần chuyển hướng tới mãng tai, khẽ thầm thì to nhỏ.
Thân thể Tô Uyển Ân chết lặng, đó có còn là người đàn ông mà cô yêu nữa không? Bao nhiêu hơi ấm và nhu tình đều tiêu biến hoàn toàn, thay vào đó là sự lãnh đạm và bức ép, đến hơi thở của cô cũng bị sắc mặt anh khống chế.
Luồng sức mạnh đang vất vưởng nơi ngọn đồi mềm mại của cô, chẳng lẽ anh định làm gì ở đây thật sao?
Đối với loại người không biết xấu hổ như anh, thì có việc gì mà anh không dám nữa chứ!
Đến cuối cùng người mất hết mặt mũi là cô, người bị nhàu nát con tim cũng là cô, còn anh, chỉ cần một tiếng nói, cũng đủ để chấn chính đội ngũ người hầu trên dưới Lạc gia, anh chỉ tay về hướng Bắc, ai lại to gan mà rẽ hướng Nam, nếu quả thực có người như thế thì chắc là người đó chán sống.
Đương nhiên, cô cũng không ngoại lệ, hơn nữa lại được xếp vào danh sách tiền lệ của anh.
Cắn răng cắn môi bó chặt cảm xúc, Tô Uyển Ân gắng gượng nụ cười, nụ cười như nhát dao găm chặt trong lòng cô.
Tất cả mọi ánh mắt nhìn cô đều tỏ vẻ ngưỡng mộ, nhưng có ai biết đằng sau nụ cười ấy lại là một màn nước mắt như mưa, chỉ những ai sống trong chăn mới biết rằng chăn có rận.
“Vợ yêu, em cười thật đẹp.”
Mấy lời giả tạo ấy khiến cô nghe chẳng lọt tai, nhưng cũng không thể phản kháng, bây giờ cô mới hiểu, tận cùng của bất lực không phải đau lòng, mà là phẫn nộ.
Cô thật sự không hiểu nổi, anh ghét cô như thế, lấy đâu ra dũng khí để hót lên mấy lời mật ngọt, có đôi lúc mọi thứ chân thực tới mức khiến cô còn lầm tưởng những lời anh nói đều là thật lòng, nhưng khi bàng hoàng tỉnh mộng, cô mới nhận ra trước mắt mình là hiện thực tàn khốc, biến cô lạc lõng trong thế giới của chính mình.
“Quản gia Lạc, không cần chuẩn bị bữa tối cho vợ chồng tôi đâu! Hôm nay là ngày chúng tôi về lại nhà vợ.”
Dường như Tô Uyển Ân nhìn thấy được một chút dịu dàng nơi mắt anh, tuy mơ hồ nhưng không thể không