Hơi thở người kia nóng rực lại bá đạo, chóp mũi cao ngất ngưởng của anh từ từ nâng lên, chạm vào đỉnh mũi cô, hơi lạnh.
Anh cách cô một khoảnh cực kì nguy hiểm.
Hô hấp của anh ngày càng nặng, giống như chó săn có thể nuốt trọn con mồi bất cứ lúc nào.
“Từ nay về sau, anh không cho phép em làm nô lệ của bất cứ ai.
Chẳng phải em vẫn luôn ương bướng với anh sao, vì gì mà đối với người khác lại ngoan như cún con thế?”
Lời anh nói như luồng nước ấm chảy vào lòng cô, thoáng qua nhịp tâm tình, khiến cô có chút kinh ngạc.
Tô Uyển Ân dường như phải huy động hết toàn bộ sức lực, mới có thể tỉnh táo chống đỡ ánh mắt nhu tình giảo hoạt của anh.
“Chị ấy là sếp… tôi nào có khả năng phản kháng.
Chẳng lẽ anh cũng muốn nhân viên mình không nghe lời sao?”
Tô Uyển Ân trong mắt tối tăm, cô ngẩng đầu nhìn lên, đáy mắt âm lãnh, tựa hồ như chứa một luồng khí độc vô biên, khiến người đối diện không chú ý mà sa hồn vào trong, không cách gì thoát ra được.
Tim Lạc Hạo Đình thoạt qua tia xót xa, anh quan tâm cô nhiều tới vậy sao? Bất chấp cả tôn nghiêm và quy tắc.
Đúng! Từ trước tới nay, chỉ có cô, một mình cô, là người đầu tiên, cũng là người duy nhất khiến ý chí anh bị lay động.
“Em khác, họ khác.
Em hãy nhớ, cho dù trời sập xuống cũng đã có anh chống lưng.”
Giọng nói ấy hết sức nhẹ nhàng, tựa như tia nắng ban mai êm dịu, khiến người ta không cẩn thận liền muốn đắm chìm vào.
Ánh mắt anh trở nên dịu dàng hết nấc, khiến Tô Uyển Ân nghĩ mình đang nằm mơ.
Hít thở sâu, Tô Uyển Ân cố lay tỉnh thần thức, che đậy đi bao nỗi sợ và bất an trong lòng.
“Tôi không cần…”
Cô tuyệt đối không muốn mắc nợ anh, càng không cần mối lương duyên oái oăn đó, cô muốn cách xa anh, càng xa càng tốt, để cô có thể có một cuộc đời của riêng mình, một cuộc sống tự do đúng nghĩa.
Lời từ chối của Tô Uyển Ân khiến đôi con ngươi lấp lánh của anh loé lên tia không vui.
Tại sao Lục Cảnh Viêm thì được, còn anh thì không?
Chẳng phải anh cũng đang rất cố gắng hay sao?
Vì gì mà cô cứ phải tuyệt tình tới thế?
Kể từ ngày cô đi, tâm tình anh lúc nào cũng bất an, ác mộng như cơm bữa, cứ chầu chực xuất hiện vào những lúc anh ngủ say, rồi đánh thức anh dậy.
Anh chấp nhận mọi sự trừng phạt, chỉ cần cô đừng rời xa anh.
Điều anh cần nhất ở hiện tại là có cô bên cạnh, vì thế, cứ mỗi khi nhìn thấy cô tươi cười bên người đàn ông khác, anh lại cảm thấy sợ, sợ cô sẽ yêu anh ta, nghĩ tới đó, anh không cách gì thuyết phục bản thân nhẫn nại được.
“Em không cần cũng phải cần.
Nếu em không có khả năng phản kháng lại, thì anh sẽ tuyên bố mối quan hệ của chúng ta trước mặt tất cả mọi người.”
Cô trừng mắt, hừ lạnh một tiếng, anh muốn ép chết cô luôn sao?
Tô Uyển Ân ngẩn người ra, cô không cần cũng phải cần?
Anh rốt cuộc vẫn là một con người độc đoán như trước, vậy mà cô còn hi vọng là sự ra đi của mình, chí ít cũng khiến anh thay đổi.
Nhưng không, tất cả đều do cô tự ảo tưởng, bản tính con người đâu dễ gì đổi thay, kể cả những khi anh quan tâm cô, anh dịu dàng đối với cô, cũng chỉ là do lối diễn xuất tự nhiên thái quá, hoàn toàn không xuất phát từ cõi lòng anh.
Nực cười… Sao cô lại quên mất việc anh rất giỏi diễn cơ chứ!
“Được, tôi sẽ chờ xem anh chống lưng kiểu gì.”
Nhếch mép môi cười đầy ẩn ý, nghiêng mặt nhìn ánh mắt chứa đầy tà mị của anh, trong lòng cô hiện lên tia châm chọc.
Từ trước tới nay, Lạc Hạo Đình vẫn luôn thẳng thắn bộc bạch, không câu từ hoa lệ, lại càng không lãng mạn xa hoa, tính cách cương trực ấy của anh rất dễ bị hiểu nhầm.
Hiện tại, Tô Uyển Ân cũng đang hiểu nhầm anh một cách sâu sắc.
Anh biết, cho dù mình có tới mười cái miệng, cũng không thể nào tự bào chữa.
Đành vậy, cứ làm