Đi dọc theo hành lang bệnh viện, Tô Uyển Ân dần cảm thấy lạnh tới sống lưng, hai chân rã rời nặng trĩu như cõng cả đỉnh núi Thái Sơn trên lưng, cảm giác âu lo tràn ngập lấy tâm trí cô.
Thở dài trong lòng, cô không biết sẽ phải đối mặt với ông nội như nào, lý do ly hôn là gì, cô tạm thời cũng chưa thể nghĩ ra.
Ban nãy khí thế bao nhiêu, nay lại sợ hãi bấy nhiêu!
Mười ngón tay Tô Uyển Ân đan chặt vào nhau, mồ hôi tiết ra, ướt đẫm.
Gương mặt cô hết sức căng thẳng, đáy mắt dập dềnh như mặt biển vỗ sóng.
Dừng bước trước cửa phòng bệnh vip, Lạc Hạo Đình đột ngột xoay lưng, ánh mắt anh quét nhanh trên thân thể run rẩy của cô, một giây kế tiếp, bàn tay anh thoắt cái liền nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo vào trong.
“Ông nội, ông xem ai tới đây này…”
Vốn định phản kháng, nhưng khi nhận thấy ánh mắt Lạc Viễn Thành lướt tới, Tô Uyển Ân bèn phải kìm nén lại, chờ tới thời cơ thích hợp mới dám bứt bàn tay xiềng xích của anh ra khỏi.
“Ân Ân, là cháu thật sao?”
Lạc Viễn Thành gấp tờ báo đang đọc dở đặt sang bên, chớp mi một cái, trên gương mặt già nua liền hiện lên nụ cười rạng rỡ, kéo theo các nếp nhăn co rúm thành một nhúm.
“Vâng… Ông thấy trong người đã khoẻ hơn chưa ạ?”
Tận dụng thời cơ, Tô Uyển Ân lay cánh tay mình ra khỏi bàn tay anh, bén lén đi tới gần giường bệnh, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Lạc Viễn Thành.
“Hai đứa cùng nhau tới thăm ông như này, ông đã khoẻ hơn nhiều rồi.” Suốt khoảng thời gian qua, đây là lần duy nhất Lạc Viễn Thành cười nhiều tới vậy, ở tuổi xế chiều như ông, tiền bạc hay vật chất đều không còn quan trọng, quan trọng nhất vẫn là hạnh phúc của con cháu.
Ân Ân là đứa trẻ tốt, chỉ cần cô ở bên cạnh Hạo Đình thì ông hết sức yên tâm.
“Nếu sau này hay đứa thường xuyên đi cùng nhau thì ông sẽ càng vui hơn.”
Trong khi Tô Uyển Ân còn bối rối chưa biết xử sự ra làm sao thì Lạc Hạo Đình liền đi tới gỡ rối.
“Nhất định sẽ như vậy, ông yên tâm đi.”
Câu trả lời của anh khiến cô nhất thời ngớ người ra, anh đang nói cái quái gì thế? Mọi chuyện chưa đủ phức tạp hay sao? Vậy mà anh còn cố tình thêm mắm dặm muối vào.
Tô Uyển Ân trong mắt có chút tĩnh mịch, cô rất muốn hung hăng lao tới phản bác lời anh, nhưng cô lại sợ, sợ hấp tấp quá sẽ khiến ông nội sốc, bệnh tình sẽ chuyển biến nặng hơn.
Cắn răng cắn lợi bó chặt cảm xúc, cô đành miễn cưỡng nở nụ cười không vui.
Thời gian trôi qua rả rích như nhịp độ nước chảy trong ống dây chuyền.
Không khí của cuộc trò chuyện dần trở nên miễn cưỡng, kéo theo sự không thoải mái trong lòng Tô Uyển Ân.
Miệng cô cười nhưng lòng lại ngập tràn đắng buốt.
Cô không rõ là mình đã trò chuyện cùng ông nội trong bao lâu, chỉ là lòng cô chợt thoáng qua sự không thoải mái, khác hẳn so với lần đầu gặp gỡ.
Khoảng gần chín giờ khuya, cô đành tạm biệt Lạc Viễn Thành rời đi, tay nắm chặt then cài cửa, cạch lên hai tiếng mở ra rồi đóng vào.
Thân ảnh mảnh mai tràn đầy suy tư bỗng nhiên muốn nán lại thêm một chốc, dựa lưng bên tường, ánh mắt vô vị ngước nhìn lên trần nhà trắng toát, cô lặng lẽ buông tiếng thở dài.
Bệnh viện đêm khuya vắng vẻ, chỉ còn lại tiếng bước chân đơn độc của những y bác sĩ đang trong ca trực.
“Ân Ân…”
Từ xa vang lại giọng nói tràn đầy từ tính, thu hút ánh mắt Tô Uyển Ân.
Con ngươi Lục Cảnh Viêm tĩnh mịch nhìn cô, như muốn thăm hỏi về sự có mặt của cô ở nơi này.
Bỏ mặc Giang Thi Tình tự nói tự nghe, Lục Cảnh Viêm vội vàng bước tới gần Tô Uyển Ân, lòng loé lên tia âu lo xen lẫn sự luống cuống.
“Sao em lại