32.
NGỦ NGON, HỌC TRƯỞNG (Em yêu anh, học trưởng)
Sau khi xem phim xong, Lâm Di Đông kiên trì muốn đưa Hề Hàn về nhà.
Sau màn bộc bạch chân thành này, mối quan hệ của cả hai càng trở nên tươi sáng thoáng đãng.
Giữa hai người không cần phải nói những lời bệnh hình thức kia, từ khi còn đi học đến hôm nay, ai cũng đã trở nên thành thục, còn phần tính cách mà họ quý trọng lẫn nhau dường như chưa bao giờ thay đổi.
Mùa xuân mùa của vạn vật thức tỉnh sắp rời đi, nghênh đón mùa hè dần đến.
Đi dưới đèn đường mờ ảo, màn đêm tĩnh mịch.
Những ngày đi dạo cùng nhau thế này dường như đã trôi qua rất lâu, mỗi người một bên tai nghe, Hề Hàn còn khẽ ngân nga theo bài hát.
"Có lẽ chút ý niệm trong đời này của tôi, đã may mắn tụ thành dòng sông..." Giọng hát tang thương trầm trầm vang lên bên tai.
"Thời còn đi học thật đẹp, khi đó nghe những bài này chỉ cảm thấy nhẹ nhàng." Hề Hàn thuận miệng thở dài, "Bây giờ nghe lại chỉ thấy ngũ vị tạp trần."
Lâm Di Đông mỉm cười.
Dạo gần đây anh mỉm cười rất nhiều, cả người tựa như một sợi dây đàn được thả lỏng, "Mỗi một giai đoạn sẽ có những cảm giác khác nhau, chuyện này rất bình thường.
Chấp nhận sự thay đổi của bản thân cũng là một phần của sự trưởng thành."
"Đúng vậy." Hề Hàn nhẹ nhàng thở ra, vươn tay vuốt khẽ cành liễu rũ bên đường, "Nhưng giờ ngẫm lại những ngày ngủ gà ngủ gật trong thư viện chờ anh, cùng nhau đạp xe về ký túc xá, từng chuyện đều in trong ký ức, cũng chẳng quên được kiếp quỷ ma điên cuồng học hành, haha."
"Kết quả khi ấy không được như ý, có cảm thấy tiếc nuối không?" Lâm Di Đông đi chậm lại, kiên nhẫn chờ y theo sau.
Hề Hàn gật đầu, "Tiếc nuối đương nhiên là có, dù sao lúc trước cũng vất vả vậy mà.
Nếu như thi đậu, có khi bây giờ cách sống đã khác, khá là khó tưởng."
Y cũng không nói đến những điều như giả như – giả như bọn họ cùng đi Bắc Kinh, giả như bọn họ luôn song hành cùng nhau...!những điều như vậy.
Thế nhưng trầm mặc trong vài giây, trong lòng hai người đều biết rất rõ.
"Mấy năm qua biến thân thành sen xã hội hoàn toàn, độc lập kinh tế cũng xem như đỡ chút, tương đối tự do." Y bổ sung.
Lâm Di Đông nghiêm túc nhìn y, "Kỳ thực em cũng không thay đổi nhiều."
"Thật không?" Hề Hàn sờ mũi, đùa giỡn nói, "Chẳng hạn như vẫn ham chơi?"
"Không phải, em rất nghiêm túc với công việc của mình." Lâm Di Đông bị y chọc cười, "Chẳng lẽ tiểu Hề của chúng ta cũng sẽ tự ti?"
"Không giống nhau mà, tỷ như em không bao giờ có thể chịu được tăng ca vô tận..." Hề Hàn không khỏi trêu chọc anh, "Có lẽ cái này không phù hợp với triết lý làm việc của Lâm tổng nhỉ?"
Lâm Di Đông bật cười, "Trong lòng em anh là người cuồng công tác à?"
Hề Hàn bước nhanh vài bước tơi trước mặt anh, những lọn tóc được gió đêm nhẹ nhàng phất lên, nhìn trông có vẻ rất hoạt bát, "Hả? Không đúng sao? Học trưởng, định vị bản thân mình anh còn không rõ sao?"
Ba câu hỏi liên tiếp như một lời [buộc tội] nhẹ nhàng.
Y cố nhịn cười, "Ngày đầu tiên gặp lại là ai bắt em tăng ca tới 9h?"
Lâm Di Đông vươn tay kéo cơ thể y về đúng phương hướng, để người ngoan ngoãn bước tiếp về phía trước.
Thân hình Hề Hàn khá gầy, xương bướm nhấp nhô dưới tầng áo mỏng, anh nhẹ nhàng ve vuốt sống lưng Hề Hàn, "Thì ra lúc đó đã điên cuồng chửi anh trong lòng, sao khi ấy lại không nói?"
"Không dám ạ, dù sao anh cũng là sếp." Hề Hàn