39.
LỜI CHIA TAY VÀ LỜI CHÚC PHÚC CUỐI CÙNG.
Ngày Trần Vãn chính thức nghỉ tới rất nhanh, sau khi bàn giao xong xuôi cô bắt đầu thu dọn những thứ vụn vặt trên bàn.
Kỳ thực cũng không có bao nhiêu.
Công việc này chẳng có chút chủ nghĩa lãng mạn, nên cũng không cần thiết phải lưu lại nhiều vết tích trên bàn làm việc.
Giống như bắt đầu từ khi bước vào nơi này, một số người đã được định trước phải trôi về phương xa.
Sắp tới giờ tan làm, Hề Hàn gác lại công việc còn dang dở, nâng cằm nhìn cô chọn chọn bỏ bỏ mớ giấy tờ, thể hiện sức mạnh hủy diệt trong không gian chứa đầy tạp âm.
Trần Vãn chú ý tới ánh mắt y, cười cười rồi thần bí nói, "Sau khi tan làm đừng đi vội, đi với chị xuống tầng hầm một chuyến, có món quà muốn tặng cưng."
Hề Hàn nghi hoặc vừa muốn mở miệng, Trần Vãn đã giơ ngón trỏ che miệng, "Coi như là niềm vui bất ngờ đi, phải giữ bí mật."
Cô đã nói vậy Hề Hàn cũng không hỏi nữa.
Sắp tới được nghỉ tiết Thanh Minh, sen xã hội có cảm giác vui vẻ khổ tận cam lai, như thể mọi gánh nặng đều được ngăn lại khỏi kì nghỉ ưu tiên hàng đầu này.
Mặc dù đây chỉ là kì nghỉ xả hơi trong hành trình bị giam dài dằng dặc – mà người bị gông xiềng quấn cổ, luôn bị ngăn cách với tự do chân chính cả một lạch trời.
Hề Hàn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm đồng hồ bên góc máy tính, click vào những con số không ngừng thay đổi, từng giây như nhịp thở dồn dập, thông báo còn 5 phút nữa được đi ăn tối với bạn trai thân yêu.
Ừm, nửa tiếng trước Lâm Di Đông nhắn wechat nói muốn cùng y đi ăn tiệm cơm tây gần đây.
Từ "muốn" này quá là mềm mại, cứ như móng mèo lặng lẽ cào cào trong trái tim Hề Hàn.
Cách một đống đồ ngăn trở nhìn vào sâu trong văn phòng, phạm vi trong tầm mắt quá nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ của anh.
Hề Hàn tưởng tượng liệu Lâm Di Đông có thỉnh thoảng ngẩn người trong giờ làm việc.
Anh sẽ cúi đầu nhìn điện thoại, lướt xem lịch sử trò chuyện của hai người rồi mỉm cười thả lỏng.
Xong chợt nảy một ý nghĩ, thế là những ngón tay thon dài nhảy nhót trên bàn phím, cứ thế gõ lại những lời chân thành trong lòng.
Dù sao so với lời mời, điều ấy lại càng giống như một tín hiệu mong nhớ.
Tình ý dâng trào trong lòng Hề Hàn, y tựa như một nhiếp ảnh gia đuổi theo nàng thơ của mình với ống kính trong tay, focus hình ảnh vào trong tâm trí.
Thỏa đáng như thế lại phủ đầy dịu dàng vô tận.
Cân nhắc quà chia tay của Trần Vãn, y gửi tin nhắn cho Lâm Di Đông, "Xíu anh đợi em trong xe nhé, Trần Vãn có đồ muốn đưa em."
Y để điện thoại lên bàn, bỏ cab sạc vào balo.
"Ting."
Lâm Di Đông trả lời, "Được."
5h30 chiều, các đồng nghiệp lục tục ra khỏi văn phòng.
Hề Hàn ôm giúp Trần Vãn một túi đồ, đi theo cô xuống tầng hầm.
Xe Trần Vãn dừng không xa, chỉ đi vài bước là đến, cô lấy chìa khỏa mở cốp, Hề Hàn thả túi vào.
"Mau nhìn xem!" Trần Vãn dịch đồ đạc sang một bên, lấy một khung ảnh lớn từ ghế sau như có phép thuật, đưa cho y.
Hề Hàn nhận lấy, "Đây là...?"
Hề Hàn kéo miếng vải đen phủ ảnh ra.
Đây là một tác phẩm nhiếp ảnh, rất rõ nét, như thể các chi tiết bên trong chỉ cần chạm tay là đến.
Ập đến là thác nước