8.
SẾP BÊN CẠNH TÔI
Cân nhắc bụng dạ Lâm Di Đông đang không tốt, Hề Hàn từ bỏ những món khẩu vị nặng.
Hai người bước vào một tiệm cháo kiểu Quảng, trước đây mỗi lần thấy ăn không ngon Hề Hàn sẽ gọi cháo ở đây để dùng, cháo ngon giá rẻ mà menu cũng rất phong phú, mấy món lặt vặt cũng ô kê lắm.
Hai người không phải kẻ kén ăn, nhìn menu vài lần đã quyết định gọi món.
Hề Hàn gọi hai phần cháo, một cháo trắng một hải sản, kèm chút dưa muối và đậu đũa chua.
Lâm Di Đông chọn món hot của quán là bánh củ cải xốp giòn.
Giờ này trong quán cũng không tính là đông, mọi người phân tán ngồi cách nhau, chủ yếu là những cặp trẻ tuổi ríu rít thân mật, chỉ có hai người họ là tương đối im lặng
Trong lúc chờ thức ăn Hề Hàn làm rùa đen rút đầu, mở điện thoại lướt weibo.
Trên hotsearch không phải là tin bát quái của người nổi tiếng thì cũng là tin nóng chính trị, Hề Hàn chán chết xem vài lần.
Bình thường y không dùng mạng xã hội cho lắm, có lẽ trời sinh thiếu thần kinh nhạy cảm hóng drama.
"Mấy năm nay thế nào?" Trông y chán đến mắt thường cũng có thể thấy, Lâm Di Đông lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.
Hề Hàn nhún vai, "Không tốt cũng không xấu.
Công việc mà, với tôi mà nói thì chỉ đủ ăn đủ sống."
"Triệu tinh là một nền tảng tương đối tốt cho các phương tiện truyền thông văn hóa, đã nghĩ tới kế hoạch tương lai hay có hứng thú không?" Lâm Di Đông chống tay, lặng lẽ nhìn y.
Tới rồi.
Điều càng đáng sợ hơn so với ôn chuyện cùng bạn trai cũ đã xuất hiện rồi!
Đối diện với ánh mắt của anh, Hề Hàn cảm thấy không còn gì để nói.
Thật không biết nên khen Lâm Di Đông EQ cao hay là EQ thấp, nửa thận trọng không nhắc tới chuyện cũ, nửa câu sau chính là cảm giác HR (Human Resources) phỏng vấn."
Quả thực tránh bối rối hiệu quả, vì giờ y cảm thấy mình đang tham dự một bữa xã giao.
Tuy đây chỉ là một tiệm cháo giá rẻ, nhưng nhìn qua cửa sổ vẫn thấy được góc phố.
Ai cũng vội vã, ai cũng mệt mỏi.
"Với tư cách là cấp dưới có lẽ tôi sẽ nói cho anh biết: Trước mắt với năng lực của mình, cố gắng tiếp thu kiến thức những lĩnh vực khác nhau, mong mỗi ngày sẽ càng tiến bộ hơn.
Nếu có cơ hội thích hợp, tôi sẽ dốc hết sức mình để tranh thủ." Hề Hàn điên nhất là hành vi tan làm còn cuống cuồng thảo luận công việc.
Lâm Di Đông hiển nhiên không ngờ tới phản ứng của y, "Xin lỗi, tôi chỉ muốn chuyện phiếm thôi, không phải lấy danh sếp." Anh dùng nước nóng trán bát đũa, tiện tay làm luôn cho Hề Hàn, "Em hẵn cũng biết, cuộc sống tôi ngoài công việc ra thì chẳng còn gì cả."
Anh chủ động hạ mình, Hề Hàn cũng không tiện lên mặt, "Là tôi nói nhanh."
Đang lúc nói chuyện thì phục vụ mang cháo đến.
Cháo vừa nấu xong tỏa ra mùi thơm, làm cho người ta thèm đến nhỏ dãi.
Trong bụng Hề Hàn trống rộng, cầm muỗng không chờ kịp mà nếm một miếng.
Cháo rất nóng, y ăn lại nhanh, nhất thời nhả ra cũng không được nuốt vào cũng không xong, đành phải há mỏ hít hà từng hơi.
Lâm Di Đông không khỏi nở nụ cười, múc cho y một bát cháo đầy, "Chậm chút, không ai giành với em."
Hề Hàn hơi chút xấu hổ, gắng nói bù, "Tôi hơi đói." Rồi chỉ vào bánh củ cải giòn nói, "Món này được lắm, anh có muốn ăn thử không?"
Lâm Di Đông rất nể tình gắp lên ắn, "Thật ngon."
Dường như khẩu vị anh không tốt lắm, suốt quá trình không động đũa nữa.
Không bàn công việc bầu không khí hài hòa hơn rất nhiều, hai người câu được câu không nói chuyện, không quá gần nhưng cũng chẳng quá xa.
Hề Hàn húp cháo, tâm trí lại vô thức bay xa.
Nếu giữa bọn họ vẫn duy trì khoảng cách lúc này, có phải cũng không xem quá tệ hay không? Đã từng yêu nhau rồi lại rời xa, tương lai lại thỉnh thoảng làm bạn tán gẩu, không cố phỏng đoán cũng không cần bận tâm, tư tưởng