HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh
Tôi ngủ li bì suốt ngày cho đến khi mẹ tôi tới đánh thức. Bà sờ trán tôi, hỏi xem tôi có bị bệnh gì không. Tôi cũng không biết mình có bị gì không, bởi vì tôi mơ hồ nhận ra mình vừa có một giấc đẹp. Tôi lại có thể nhìn thấy được.
Tôi thấy bụng mình đói cồn cào, và yêu cầu một phần ăn sáng. Mẹ tôi nói.
-Con yêu, bây giờ chúng ta đã đến giờ ăn chiều rồi.
Bình thường tôi sẽ giận dỗi vì sự chênh lệch giờ giấc này. Một người mù thì cần gì biết bây giờ là sáng hay chiều chứ. Nhưng tôi vui vẻ bỏ qua và say sưa thưởng thức phần ăn của mình. Điều này có lẽ làm mẹ tôi rất vui. Bởi vì tôi luôn không được vui vẻ trong lòng và chưa bao giờ ăn uống nhiệt tình đến vậy kể từ sự cố tàu lật.
Làm sao tôi không vui vẻ cho được, bây giờ đã chiều rồi, và chỉ còn vài tiếng nữa sẽ đến tối.
Tôi không dám hy vọng gì nhiều, vì hy vọng càng cao thì thất vọng càng lớn. Nhưng khi cô ấy đến, tôi không khỏi reo mừng nhảy bật khỏi giường. Tôi mò mẫn trong bóng tối, hy vọng ngay lập tức có thể chạm vào cô. Tim tôi đập rộn rã khi tay mình chạm vào một bàn tay mát lạnh. Hình ảnh ngay lập tức tràn đầy trong trí óc tôi.
-Đồng Đồng, cuối cùng cũng đã đến rồi!
-Sao cậu phát hiện ra hay vậy, tôi không hề phát ra tiếng động nào? – Cô ta mỉm cười với tôi.
Tôi bị mù nên thính giác cực kỳ linh mẫn, chỉ cần có người đi đến gần cửa phòng là tôi biết ngay. Nhưng Thanh Đồng không như vậy, cô ta đến và đi không hề phát ra tiếng động nào, dù là nhỏ nhất. Chỉ là đột nhiên tôi phát hiện ra sự tồn tại của cô ta, giống như có ai đó bật công tắc đèn, và ánh sáng cứ tự nhiên mà đến.
-Tôi không biết, chỉ là tự nhiên phát hiện ra thôi. – Tôi cười đáp.
-Andy, giác quan thứ sáu của cậu thực sự rất mạnh. – Thanh Đồng nói.
Chúng tôi lại nắm tay chạy ra ngoài chơi. Cô ấy đắt tôi đi đến bờ tường rào của hoa viên.
-Chúng ta vào thành phố chơi đi. – Thanh Đồng lôi kéo.
-Không, tôi không muốn đi ra ngoài. Bên ngoài có rất nhiều quái vật khủng khiếp muốn làm hại tôi. – Tôi dùng dằn, chỉ nghĩ thôi cũng đã sợ đến phát khóc.
-Có tôi bên cạnh sẽ không ai làm hại được cậu đâu!
-Thật không?
-Hãy tin ở tôi.
Sau đó cô ta nắm tay tôi bước về phía trước. Chúng tôi đi vào một vùng không gian lỏng bỏng và sóng sánh như đi dưới nước. Cảnh vật xung quanh trở nên lung linh giống như bạn đang lặn trong hồ mà nhìn lên bên trên vậy. Đi tới gần bức tường, Thanh Đồng chỉ việc lấy tay xua xua hình ảnh bức tường sóng sánh, vậy là chúng tôi có một lối đi xuyên qua tường. Đồng Đồng dắt tôi đi qua khỏi vùng không gian như nước đó. Tôi nhận ra mình đã ở bên ngoài bức tường. Còn phía sau tôi, bức tường vẫn sừng sững cứng cáp, đứng im không hề có vết tích gì khi chúng tôi chui xuyên qua.
-Sao cô làm được điều đó? – Tôi lắp bắp chỉ tay vào bức tường sừng sững.
Thanh Đồng mỉm cười, dắt tôi tới gần, rồi chạm tay lên bức tường vững chắc đó.
-Ở thế giới này tôi không thể làm được như vậy...
Sau đó không gian xung quanh tôi lại trở nên sóng sánh, dập dềnh. Tôi đưa tay hươ hươ, quả nhiên bước tường tan ra như hình ảnh trăng soi trên mặt nước, chỗ tôi vừa khuấy lên tạo thành một lỗ hổng tròn.
-... nhưng ở thế giới này ai cũng có thể làm được. – Đồng Đồng mỉm cười nói, giọng cô ta nghe ục ục giống như đang nói dưới nước vậy.
Chúng tôi khoát tay nhau dạo bước trên phố, đường hôm nay hình như hơi có nhiều sương mù. Dường như không ai phát hiện ra có hai đứa trẻ đi lang thang trên đường vào giờ này. Tôi nghi ngờ việc này cũng do Thanh Đồng làm ra.
-Lần trước cậu đi ra ngoài đã thấy gì? – Cô ấy hỏi.
-Những con quái vật xấu xí màu đen. – Tôi không khỏi rùng mình khi nhớ lại. – Chúng có mặt ở khắp nơi, hình như chúng làm người ta phát bệnh. Nhưng không ai phát hiện ra chúng cả.
-Đó là những con yêu. Phân loại ra có thể gọi là yêu tinh, yêu quái, hay quái vật tuỳ theo lượng phép thuật mà chúng có thể sử dụng.
-Ý cô là những con yêu quái là có thật hả? – Tôi ngạc nhiên.
-Tất cả chúng đều thật sự tồn tại, chỉ là có người nhìn thấy còn những người khác thì không thôi.
-Những người nhìn thấy giống như tôi sao?
-Andy, cậu rất đặc biệt. Câu có đôi mắt có thể nhìn xuyên qua những không gian liên kề, vì vậy cậu nhìn thấy được những thứ người khác không thấy.
-Là sao? – Tôi thắc mắc.
-Thế giới chúng ta đang sống giống như một câu chuyện được viết trên trang giấy vậy. Có những trang giấy nằm liền kề với nhau tạo thành một quyển sách, và những quyển sách khác nhau nằm trong một dãy kệ. Những dãy kệ lại sắp xếp liền kề nhau trong một thư viện lớn. Thế giới của chúng ta không phải là thứ duy nhất, thế giới chúng ta sống chỉ là một tờ giấy. – Thanh Đồng nghiêm túc giải thích. - Những người được viết trên tờ giấy này chỉ thấy được những việc trong đó. Họ không thể nhìn thấy được những tờ giấy bên cạnh.
-Ý cô là những con quái vật đó sống trong tờ giấy bên cạnh chúng ta. Nhưng vì sao chúng ta không thể thấy chúng, còn chúng thì có thể tác động làm hại mọi người.
-Vấn đề là do năng lực của hai bên khác nhau. Bọn chúng có phép thuật, còn chúng ta thì không. Lấy một ví dụ này cho dễ hiểu nhé. Con người giống như một chiếc radio chỉ có thể bắt được một tần số duy nhất, chúng ta chỉ có thể nghe nhạc ở trên tầng số đó thôi. Còn bọn yêu quái, chúng có khả năng phát thanh trên nhiều tầng số. Khi chúng phát trên tầng số khác, chúng ta không thể nghe chúng, khi chúng phát trên tầng số này, mọi người sẽ nghe được.
-Ý cô là tôi là một chiếc radio có thể thu được những tần số khác nhau. – Tôi hơi lờ mờ hiểu ra ví dụ của Thanh Đồng.
-Đúng vậy, cậu rất thông minh. Khả năng của những người đặc biệt như vậy thật sự rất hiếm. Và bọn quái vật không thích điều đó. Chúng cho rằng loài người không nên có được những quyền năng đặc biệt như mình.
-Vì vậy chúng mới lấy mắt tôi? – Tôi rùng mình nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy con quái vật nhớp nhúa đã cướp đi đôi mắt mình.
-Không phải! – Thanh Đồng trả lời ngay tức khắc. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, cô ta nói tiếp. – Andy, có lẽ cậu không biết, nhưng đôi mắt của cậu rất đẹp...
-Rất đẹp, là sao? Chẳng lẽ chúng cướp đôi mắt của tôi về chỉ để ngắm nhìn chơi. – Tôi giận dữ la lên.
-Yup. – Đồng Đồng gật đầu xác nhận.
Tôi quả thật khóc không ra tiếng. Chỉ vì một lý do vớ vẩn như vậy là cướp đi đôi mắt của người khác, hại tôi suốt đời sống trong mù loà sao.
Sau một khoảng thời gian im lặng, Thanh Đồng mới lại lên tiếng.
-Andy, tôi cần cậu tả kỹ hơn về con quái vật đã cướp đi đôi mắt của cậu.
- Làm gì, giúp tôi cướp đôi mắt đem về hả?
Tôi cười đùa, coi như câu hỏi của cô ta chỉ đơn thuần vì tò mò. Nhưng nhìn mặt cô ta, tôi xác nhận ý định đó là thật. Chợt nhớ lại hình ảnh của con quái vật, bộ móng khủng khiếp xé toạt toa tàu của nó, tôi thấy sợ.
-Đồng Đồng, con quái vật đó rất kinh khủng. – Tôi lắp bắp.
-Bộ cậu không muốn nhìn thấy lại mọi thứ sao? – Thanh Đồng hỏi.
-Dĩ nhiên là tôi muốn ...
Ai lại muốn mình mù chứ? Tôi nhìn lại Thanh Đồng, cô ta chỉ cao hơn tôi có cái đầu, gương mặt lại xinh xắn như búp bê, lớn lắm cũng chỉ chừng mười hai mười ba tuổi. Dù cô ta có một số khả năng kỳ lạ,