HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh
Buổi tối ngày thứ ba sau khi lạc nhau, Jackson vẫn đang đi tìm chỗ của những thành viên đội PROUD. Họ đã phát hiện ra rằng những con ma cây luôn tấn công vào bất cứ nơi nào có nhóm lửa, thế nên đã mấy đêm liền chẳng ai dám quẹt đến một que diêm. Theo bản đồ vệ tinh mà Bruce cung cấp, Jackson tin rằng nếu đi về vị trí mục tiêu, cả bọn sẽ gặp được những người khác mà thôi.
Lúc tháo chạy tán loạn, mọi người đã lạc nhau lúc nào mà không hề hay biết. Cuối cùng khi nhìn lại, Jackson phát hiện bên cạnh mình chỉ còn lại Bruce – chuyên gia thông tin và Huey – chuyên gia sinh học. Tại sao anh lại không chạy theo Raymon hay là Dante cho an toàn nhỉ, họ đều là những chiến binh dũng mãnh trong đoàn. Trong trường hợp này, Bruce và Huey không thiên về sử dụng sức mạnh cơ bắp cho lắm.
-Này, nhìn cái cây thông phía trước xem. Loài lá kim, mà lại là thông bốn lá rất hiếm nữa đấy nhé. – Huey huơ huơ cái cây trong tay chỉ về phía trước mặt.
-Thông bốn lá, thân có nhựa dính, lá cho tinh dầu, mùi thơm dịu nhẹ ... – Bruce bắt đầu đọc rào rào các thông tin mình mới tra cứu được trong máy tính cầm tay.
Jackson thở dài. Hai nhân viên PROUD này gần như bị ám ảnh bởi chuyên môn của họ. Huey có thể nhận biết bất cứ sinh vật nào trong rừng. Mỗi khi anh gọi một cái tên ra, Bruce sẽ tra cứu tất tần tật những thông tin có thể lấy được từ cái từ khoá đó. Nhưng việc này có ích gì, khi cứ mãi đi lang thang trong rừng ở tình trạng hiện tại.
Tiếng u u khó chịu của bức tường âm thanh làm Jackson biết mình đã đi chệch hướng rồi. Anh đánh người sang trái để né đi phạm vi ảnh hưởng bởi sóng âm kia.
-Jackson, cậu tin chắc cách này sẽ đạt hiệu quả chứ? – Huey lớn giọng hỏi.
-Đành phải vậy thôi. – Jackson quay đầu lại trả lời. Bọn họ đang xếp thành một hàng dọc len lỏi giữa các bụi cây chằng chịt. – Chắc chắn mọi người ai cũng sẽ đụng phải bức tường này. Nếu chúng ta cứ đi dọc theo bức tường thì chẳng chóng thì chày cũng gặp được nhóm khác thôi.
-Có lẽ chúng ta nên xuống núi. Anh đã liên lạc với tổng bộ rồi, sáng mai là trực thăng sẽ đến ga Hoàng Hôn thôi.
Bruce là người duy nhất trong PROUD có giữ điện thoại vệ tinh. Ngay sau khi bị lạc, anh đã gọi cho nhóm hỗ trợ còn đóng ở thủ đô Lalen. Thông tin cậu chủ Andy mất tích khiến hiệu quả làm việc của nhân viên PROUD tăng nhanh lên bất ngờ. Sáu chiếc trực thăng đã được điều tới Stains để thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm. Không chỉ PROUD mà cả chính phủ Đào Lan cũng vô cùng sốt sắn hỗ trợ. Người mất tích là ông chủ tương lai của Thành Gia thì làm sao có thể xem nhẹ được. Tuy chỉ là một tập đoàn, nhưng Thành Gia còn là một đế chế kinh tế hùng mạnh nhất hành tinh này. Sự sống còn cuả nhiều quốc gia đều phụ thuộc vào các chiến lược, chính sách phát triển mà Thành Gia đưa ra hằng năm.
-Trong thời điểm hiện nay thì đi xuống núi hay đi dọc theo tường, chắn cũng đều nguy hiểm như nhau. Nhưng xác xuất chúng ta gặp được các đồng đội khác cao hơn là đơn độc ra khỏi rừng thành công. – Huey vừa nói vừa phân tích. – Ai trong chúng ta có sức mạnh đủ hạ gục một cái cây nào?
Bruce và Jackson cùng đồng loạt im lặng, bẩm sinh họ không phải là loại chịu đựng các va đập tốt cho lắm. Jackson hơi lùn, thân người nhỏ nhắn rất phù hợp cho khoang lái của các loại phương tiện. Bruce có thể chất tốt hơn, nhưng những ngón tay của anh cũng chỉ dùng để lướt trên các phím bấm, chứ không quen siết cò súng chiến đấu. Trong ba người, sức vóc của Huey là tốt hơn cả. Đầu trọc, cao to, vạm vỡ như một chiến binh thật sự, không ai có thể tượng tượng ra được anh là một tiến sĩ sinh học nổi tiếng. Nói như vậy, cũng đủ thấy bọn họ không ai thích hợp để đánh nhau hết. Cả ba đành phải lầm lũi đi tìm những người khác, các đồng đội sở trường việc chiến đấu.
-Này có phải ở phía trước có ánh lửa không? – Huey kích động nắm vai Jackson quay về phía những ánh lửa lập loè trong đêm.
-Đó không phải là lửa trại, nó giống đèn pin hơn. – Jackson nheo mắt nhìn hai ba đốm sáng bé xíu đang ẩn hiện trong rừng cây.
-Ánh sáng đó đang di chuyển, mau đuổi theo. – Bruce hét lên và ba người bắt đầu chạy.
Đi lạc trong rừng thì có gì vui hơn là được gặp dấu hiệu của con người chứ. Cả ba anh chàng không màng bụi rậm hay gai góc, cứ nhắm thẳng hướng những đốm sáng mà chạy theo.
-Nhanh lên, đốm sáng đó đi về hướng bắc rồi. – Jackson cổ vũ hai người đồng đội.
Trong tình trạng phải chui lẩn trong lùm bụi thế này, thân hình khiêm tốn của Jackson lại một lần nữa đem lại lợi thế cho anh. Jackson lao người qua cái lỗ trống chật hẹp của đám cây, trong khi hai người kia vẫn còn đang chật vật phía sau.
Sau một hồi nỗ lực, cuối cùng anh chàng cũng đã đến gần được chỗ những đốm sáng. Đám người mặc áo chùng dài căng thẳng nhìn người thanh niên vừa mới phóng từ trong bụi rậm ra. Jackson lồm cồm ngồi dậy, phủi phủi đám đất cát dính trên người, vui vẻ chìa tay ra làm quen những người bạn mới.
-Xin chào, tôi là Jackson, bị lạc trong rừng. Rất vui được gặp mọi người.
Đám người kỳ lạ bao gồm bốn nam hai nữ. Bọn họ mặc cùng một kiểu trang phục dài phủ kín cả người như một cái mền, trên đầu còn có cả mũ trùm rộng thùng thình che hết cả mái tóc. Trên tay vài người cầm những que sáng, Jackson nghĩ rằng đó là một dạng đèn LED được dùng để thay thế đèn pin.
Những người trong nhóm bối rối nhìn về một hướng. Xem ra kẻ cao nhất, đứng ở giữa mới là chỉ huy trong nhóm bọn họ.
-Xin chào tôi là Ted Husman. – Người trưởng nhóm chồm tới bắt tay Jackson một cách vội vã. Cách phát âm tiếng việt của anh ta không rõ lắm.
Vừa lúc đó Huey và Bruce cũng đã vượt qua bụi cây um tùm và xuất hiện ngay sau lưng Jackson.
-Này hai anh, chúng ta gặp được người giúp đỡ rồi. – Jackson vui mừng nhìn hai đồng đội, sau đó quay lại nói tiếp với Ted. – Chúng tôi thuộc một nhóm khảo sát Việt Quốc đang nghiên cứu về hệ động thực vật của rừng Các Vị Thánh. Nhưng không may hôm qua lại gặp phải vài con sói nguy hiểm, mọi người bỏ chạy tán loạn nên lạc nhau rồi. Trên đường các bạn đến đây, có gặp nhóm người nào giống bọn tôi không?
-Rất tiếc chúng tôi không gặp ai cả. – Ted lắc đầu. – Tôi khuyên các bạn nên rời khỏi khu vực này càng nhanh càng tốt, ở đây rất nguy hiểm. Nhóm chúng tôi đang có nhiệm vụ khẩn cấp, vì vậy Usula sẽ dẫn các bạn ra khỏi khu rừng này. Nếu tìm được những người khác, tôi sẽ đưa họ ra khỏi rừng giống các bạn. Vì vậy hãy yên tâm nhé.
Vừa nói xong, Ted đã dẫn đầu cả nhóm di chuyển tiếp về phiá bắc, chỉ chừa lại một cô gái dẫn đường cho bọn họ. Jackson dự định giữ Ted lại để hỏi thêm, nhưng bọn họ chạy nhanh giống như bị ma đuổi vậy. Trong khi đó, Jackson lại tin tưởng bức tường âm thanh sẽ ngăn cản được đám người này, nên đi theo chậm hơn. Cô gái trong nhóm áo chùng bèn gọi.
-Này anh đi đâu vậy, đừng đuổi theo họ. Tôi sẽ dẫn các anh xuống núi!
-À, tôi nghĩ chúng ta nên đi cùng mọi người. Trong rừng này nhiều loài thú nguy hiểm lắm, đi đông người