HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 2: Thành phố thây ma
Họ là con người, một con người bình thường sống trong mỗi thành phố. Nhưng bên trong họ lại có những khát khao, những đức tính mà thành phố cho rằng phù hợp với nó. Họ là công dân gương mẫu nhất, là người có tham vọng nhất, hay đôi khi là một người dễ điều khiển nhất. Chỉ có một đặc điểm chung, họ là kẻ được chọn.
Cậu em họ Micheal của Andy là một kẻ được chọn như thế. Câu ta làm công việc được ví von như nhân viên công vụ của các vị thần. Linh hồn cậu ta thường xuyên rời khỏi thể xác, được cung cấp vũ khí và áo giáp, chiến đấu với các loại quái vật. Nhiệm vụ của một cảnh sát thần linh chính là bảo đảm sự an toàn của cả một thành phố.
Một vùng đất luôn luôn tồn tại kẻ cai trị. Đó có thể là thổ địa, thành hoàng, tuỳ theo sự hình thành và lịch sử cấu tạo nên vùng đất đó. Chưa bao giờ con người quản lý được thiên nhiên, mà chỉ bởi vì thiên nhiên chấp nhận sự biến đổi của con người. Thế giới bí ẩn của bóng đêm và những thực thể mang sức mạnh thần thánh, con người không bao giờ chạm tới được. Chỉ có một số kẻ, không biết may mắn hay xui xẻo, mới cảm nhận được sự tồn tại của thế giới phi thường.
“Thế giới là một củ hành, con người sống ở trong lõi, còn các sinh vật bóng đêm tồn tại ở những lớp vỏ.” Andy giải thích cho Vulcanos.
“Vậy nếu chúng ta chui qua hết tất cả các lớp vỏ ngoài thì sẽ đến đâu?” Con rồng hoài nghi hỏi lại.
“Không gian hư vô, và sau đó là những củ hành khác.” Anh khẽ cười. “Cuộc sống là một nhà kho chứa đầy củ hành, không có sự bắt đầu, cũng không có kết thúc.”
“Tôi thích cách ví von vũ trụ chúng ta ở là một quyển sách hơn. Nhiều quyển sách trong cùng dãy kệ và thư viện quốc gia là một sự so sánh mỹ miều hơn cái nhà kho đầy củ hành?”
“Ta tưởng ngươi thích đồ ăn, nên giải thích vậy cho dễ hiểu hơn.”
“Ăn gì cũng được, nhưng không phải hành. Thứ đó hôi lắm.” Vulcanos khịt mũi.
Con rồng đã thu về hình dạng chú thằn lằn nhỏ của mình. Nó bám trên vai Andy, ngồi đó như một thứ vật trang trí. Andy lách người chạy xuyên qua bóng đêm. Anh đến một vị trí ẩn nấp tốt, áp lưng vào tường, khẩu Rosemary đã được lên đạn không rời tay.
Ánh sáng của đống lửa cháy bập bùng giữa khu phố hắt ra những chiếc bóng dài đầy bí ẩn. Lũ thây ma đi quanh đống lửa, bị thu hút bởi nhiệt độ ấm áp và mùi thịt tươi thơm lừng mà chúng nghĩ rằng sẽ có mồi ngon.
Ai đó đã đốt lửa và treo xác con quái vật ở giữa để thu hút lũ thây ma. Bọn chúng đang tập trung ngày càng đông, dường như chưa có dấu hiệu dừng lại.
Andy lú đầu qua bức tường, kín đáo quan sát tình hình. Lũ thây ma đang đi vòng vòng quanh đống lửa, bị ngăn cản bởi sức nóng mãnh liệt, nhưng vẫn cố gắng bao vây đối tượng với sự kiên nhẫn của người chết. Con mồi luôn thích lửa, ở đâu có lửa, thì gần đó chắc chắn có người sống. Andy không tin rằng thây ma có trí thông minh hay cảm xúc. Anh chỉ nhận ra virus Z điều khiển lũ thây ma dường như đang tiến hoá theo thời gian.
Chúng bắt đầu hình thành tập tính săn mồi theo bầy đàn, biết thay đổi cách thức tấn công sau một thời gian dài chỉ biết đi lờ đờ và gầm gừ trong cổ họng. Chúng biết sử dụng ưu thế lực lượng đông đúc của mình, để phá hoại những vật chắn như cửa, vách tường, hàng rào. Và theo như Andy lo sợ, chúng đang ngày càng nguy hiểm hơn.
Những cơ thể đã chết tiến hoá cho phù hợp với cách thức săn mồi mới. Những cái miệng xuất hiện ở bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, bộ hàm răng tam giác sắc bén như cá mập, năm cánh môi vặn vẹo như bông hoa ăn thịt người. Ở nhiều thây ma, cái đầu không hẳn là đầu nữa mà chỉ là cái bệ cho con quái trùng gớm ghiết đang vặn vẹo. Ở đầu mút của cơ thể co vào dãn ra kia là cả một lưỡi dao sắt bén không thua gì chồn đuôi kiếm. Chúng vung vẫy vũ khí của mình, dễ dàng chém phạt bay đầu những thây ma bình thường ở gần.
“Tiến hoá và bắt đầu phân chia giai cấp.” Tim Andy đập thình thịch khi phát hiện những biến đổi kinh khiếp của đám thây ma. Đây không chỉ là một dịch bệnh chết chóc, mà còn là sự kiện tạo ra loài mới trong vũ trụ. Những sinh vật này có độ nguy hiểm cấp A và mức đe doạ môi trường cấp SS. Andy thầm rủa xả lầm bầm, không hiểu sao mình lại rơi vào cái ổ nguy hiểm khốn nạn này nữa.
Chỉ nghe tiếng gào trong cổ họng, đột nhiên một thây ma từ trong bóng tối nhảy ra tấn công Andy. Hình dáng đã từng là con người đã bị bong tróc hết cả da lẫn thịt, phần còn lại của cơ thể xám xịt, khô queo quắt, khiến những thứ móng vuốt, răng nanh lồ lộ ra đầy nguy hiểm. Andy giơ cẳng tay, ngăn cản trước khi con zombie cắn được vào cổ họng mình.
Thiết bị bảo hộ phát huy hiệu quả tốt, anh chỉ phải chịu một cơn đau khi hàm răng thây ma cắn chặt vào. Chắc hẳn sẽ xuất hiện một vết bầm, nhưng may mắn là nó không gây ra vết thương được. Andy giơ chân đạp vào bụng thây ma. Cơ thể con quái vật bật ra, hai chân trượt xuống, nhưng bộ hàm vẫn cắn chặt như một con rùa lì lợm.
Anh vung tay đập vào vách tường, hộp sọ giòn rụm vỡ nát. Thứ dịch não hôi thối nhoen nhoét phọt ra tứ phía, dính trên tường một bãi loan lỗ như khi ta đập chết một con gián. Andy banh quai hàm thây ma ra, lẳng nó đi như một thứ rác rến không cần thiết. Con zombie này tiếp cận anh nhanh một cách đáng kinh ngạc. Thậm chí nếu không phải nghe được tiếng gào kia, anh đã chẳng kịp phản ứng lại.
“Chúng đã tiến hoá, mình phải luôn ghi nhớ điều này.”
Chạy đến với tốc độ của cả một chiếc xe tải, Andy chỉ kịp nhận ra tiếng động soàn soạt xuất phát từ cuối toà nhà đen như hũ nút. Nhưng khi nó nhảy đến, lộ thân mình ra trong ánh sáng trăng, anh vẫn chưa hết bàng hoàng kinh ngạc. Đó là một con khỉ khổng lồ với bộ vuốt trước to như gầu xúc đất, bộ não ngoằn nghèo quá khổ, lồi khỏi mộp sọ bị nứt đôi. Một con Mr.M xuất hiện với trạng thái sức mạnh đỉnh cao. Nó thậm chí còn khủng khiếp hơn thứ đã giết anh một lần trước đó.
Andy mở mắt trừng trừng, trong nhất thời bị sự khiếp sợ đánh bại. Anh vẫn nhớ về thứ tạo hoá khủng khiếp này. Bộ da đạn bắn không thủng