Trong căn phòng khách sang trọng, đèn trên trần nhà sáng choang, không khí tản mát mùi hoa lưu ly ngọt dịu và quyến rũ.
Giờ phút này, Quận Hy Ca đang điềm tĩnh ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng quan sát người đàn ông đẹp như tạc phía đối diện.
Có lẽ khuôn mặt này cô khó lòng mà quên được, bởi vì cô đã ấn tượng ngay từ lần gặp đầu tiên.
Đôi mắt anh rất có chiều sâu, sống mũi cao thẳng cùng với xương hàm vuông vức tựa hồ được bàn tay Thượng Đế đẽo gọt nên, dễ dàng khiến cho người nhìn rơi vào u mê không lối thoát.
Ở người đàn ông này phảng phất một khí chất cuốn hút khôn tả, yêu nghiệt đến chết người...
Qua một lúc, Quận Hy Ca khẽ chớp đôi mắt to tròn, cô cúi đầu mân mê tách trà trên tay, nhàn nhạt hỏi.
"Anh thực sự muốn cưới tôi?"
Diêm Dụ nhìn cô thật sâu, khóe miệng anh câu lên một độ cong vừa phải: "Đúng vậy.
Quận tiểu thư, không biết tôi có phúc phận được làm bạn đời của em không?"
Chưa đợi Quận Hy Ca kịp mở miệng, cha mẹ cô bên cạnh đã kịch liệt phản đối.
"Diêm Dụ, cho dù Quận gia có lâm vào đường cùng đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ gả con gái cho anh.
Tốt nhất là anh nên về đi!" Mẹ cô vỗ bàn một cái, không khách khí mà từ chối thẳng thừng.
Ba cô cau mày nhắc nhở mẹ cô, dù sao thì Diêm gia cũng không phải loại dễ chọc, nếu đắc tội với Diêm Dụ, chỉ e anh ta sẽ không để Quận gia được yên ổn.
"Danh tiếng của anh..." Ba cô khựng lại rồi thở dài, "Chúng tôi không yên tâm giao Hy Ca cho một người như vậy.
Mong Diêm thiếu gia thông cảm..."
Cả cái thành phố hay thậm chí là cả cái đất nước này, có ai lại chưa từng nghe qua vị hoa hoa công tử mang tên Diêm Dụ.
Anh ta dục cầu bất mãn, phóng túng quá độ, thường xuyên phải tìm đến các cô gái để giải quyết nhu cầu.
Trên đời làm gì có người ba mẹ tốt nào muốn gả con gái mình cho anh ta, huống hồ Quận Hy Ca lại là cành vàng lá ngọc được ba mẹ nâng niu, chiều chuộng hết mực, há có thể để cho cô chịu thiệt thòi?
Hơn nữa, Quận Hy Ca bây giờ đã trở thành một kẻ tàn phế, người đàn ông nào cũng tránh cô như tránh tà, vậy mà Diêm Dụ lại khác, anh vô duyên vô cớ muốn cưới cô, bất kì ai cũng sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ, ba mẹ cô không ngoại lệ.
Đối với sự phản đối của ba mẹ Quận Hy Ca, Diêm Dụ vẫn ngồi yên không động đậy, ánh mắt anh như có lửa quét qua người cô một lượt.
Lúc này, Quận Hy Ca cũng đang chăm chú nhìn anh, trong mắt cô lóe lên tia sáng lạnh.
Chợt, cô quay sang nói với ba mẹ, giọng nhẹ bẫng: "Hôn sự này con đồng ý ạ!"
Ba mẹ cô kinh ngạc không thôi: "Hy Ca, con...!con không nói đùa chứ?!"
Quận Hy Ca nghiêm nghị đáp: "Ý con đã quyết, không phải nói đùa!"
Ba mẹ cô nhìn nhau không nói gì, thái độ của Diêm Dụ rất bình thản, giống như anh ta đã dự liệu từ trước.
Lẽ nào con gái của bọn họ bị uy hiếp?
Nhưng theo hiểu biết của họ, tính cách của Quận Hy Ca rất cứng rắn, cô đã không muốn làm gì thì dù có kề dao vào cổ cũng không bắt ép được.
Có lẽ đây là cô tự nguyện, nhưng vì lý do gì?
Bầu không khí trầm mặc trong phút chốc, Diêm Dụ chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng, động tác ung dung, ưu nhã.
Anh ngước mắt nhìn ba mẹ Quận Hy Ca, lịch sự nói: "Chuyện coi như đã định, vậy con xin về trước."
Nói rồi, anh nháy mắt với cô, đứng dậy rảo bước ra ngoài.
Quận Nhĩ Trúc vừa mới đi mua sắm về, tâm trạng rất vui vẻ.
Cô ta vẫy tay với người bạn của mình, liếc nhìn người đàn