Câu hỏi của Diêm Dụ mang theo ý tứ dò xét, Quận Hy Ca bức bối trong lòng, cô đưa tay đẩy anh ra, lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, tôi không đau!"
Có lẽ người đàn ông này đang nghĩ rằng cô giả vờ tàn tật, cho nên mới làm như vậy.
Thế nhưng...!sự thật là chi dưới của cô đã phế rồi.
Diêm Dụ thu hồi tầm mắt, không nói rõ được tư vị xáo trộn trong tim.
Anh ra hiệu cho người hầu đẩy xe lăn, hai người đi lên phòng, suốt quãng đường không ai chịu lên tiếng.
Cửa vừa đóng lại, Quận Hy Ca bèn chống nạng ngồi vào giường, một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho anh.
Cô kéo gối nằm xuống, đưa lưng về phía anh, chăn cũng trùm kín tận cổ, trông không khác gì một chú sâu non đang nấp mình trong kén.
Diêm Dụ buồn cười, anh vô thức vuốt sống mũi, chẳng lẽ cô đang giận anh đấy ư?
"Ngủ ngon."
Anh nhẹ nhàng nói, thanh âm có chút sủng nịch và dịu dàng, dường như chính anh cũng không phát hiện ra.
Cơ thể Quận Hy Ca khẽ run run, cô nhắm chặt mắt như muốn ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên, bên tai cô cứ quanh đi quẩn lại một câu nói "Em thích tôi có đúng không?"...
Quận Hy Ca tự cấu vào mu bàn tay mình, cô hít sâu một hơi, tận lực áp chế luồng suy nghĩ miên man độc hại này.
Tình yêu là thứ cô không muốn dính dáng đến nhất, nếu không thực sự chắc chắn, cô sẽ không dễ dàng trao tình cảm cho bất kì người nào.
Một khi trao đi rồi, muốn rút lại cũng khó.
Quận Hy Ca không hy vọng một ngày bản thân sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, vì ai đó mà đánh mất cả lý trí cơ bản.
Đêm đen dày sương, Diêm Dụ tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, chậm rãi đưa điếu thuốc đang cháy lên miệng.
Vài giây sau, người đàn ông tùy ý nhả ra làn khói trắng xóa, cảm nhận mùi vị nicotin đặc trưng đang len lỏi vào từng tế bào trong lồ ng ngực mình.
Anh đứng đó hồi lâu, vẻ mặt hệt như người mất hồn.
Lấy điện thoại ra, Diêm Dụ nhíu mày bấm một dãy số.
Đổ chuông hai, ba lần, rốt cuộc cũng có người nghe máy.
Trong loa điện thoại truyền tới giọng nói ngái ngủ của đàn ông, kèm theo thái độ cực kì bất mãn: "Tên chết tiệt này, cậu có biết đã mấy giờ rồi không?!"
Diêm Dụ trầm giọng: "Cậu nói ai chết tiệt?!"
Đầu bên kia im lặng trong nháy mắt, một lát sau liền có tiếng cười hòa giải: "Tôi chết tiệt, tôi chết tiệt..."
Diêm Dụ ngẩng đầu nhìn vào hư không tăm tối, mãi đến khi người kia sốt ruột gọi tên, anh mới lãnh đạm buông lời: "Tôi muốn nhờ cậu một chuyện."
Đoàn Mộc Liêm xốc chăn ngồi dậy, hưng phấn như vừa được tiêm máu gà: "Trước đây ai đã từng nói tôi vô dụng nhỉ?"
"Trước đây là trước đây, nhưng tôi nói đâu có sai." Diêm Dụ cười chế nhạo.
Đoàn Mộc Liêm gần như gào lên: "Diêm Dụ, cậu đang nhờ vả tôi, biểu hiện chân thành chút đi chứ?! Dẫu sao tôi cũng là Cục trưởng Cục Điều tra hình sự, tôi vô dụng chỗ nào? Hừ, cậu cưỡng từ đoạt lý, cậu thật quá đáng..."
Đoàn Mộc Liêm ra vẻ uất ức như oán phụ vừa bị chồng bỏ, hắn lảm nhảm linh tinh nửa ngày trời, Diêm Dụ không chịu được nữa, anh lạnh lùng cắt ngang: "Cậu có câm miệng được không, nói một câu tôi sẽ đánh một lần."
Đoàn Mộc Liêm: "..."
Còn coi nhau là anh em không?
Đoàn Mộc Liêm bật loa ngoài điện thoại, anh ta rót một ly rượu vang năm 1982, vừa đong đưa