"Mê hoặc ư?"
Động tác trên tay Diêm Dụ bỗng chốc khựng lại, nửa gương mặt góc cạnh ẩn trong bóng tối, ánh mắt anh lúc này dường như còn sáng hơn tất thảy, bừng lên hai đốm lửa hồng rực rỡ.
Một lát sau, khóe môi người đàn ông cong lên, âm sắc cũng dịu xuống lạ thường: "Cậu nói đúng, tôi đã bị cô ấy mê hoặc..."
Rất lâu rồi, trái tim Diêm Dụ vẫn luôn chìm trong bình lặng, ấy vậy mà nay nó lại lỡ nhịp vì cô.
Có lẽ trong lúc vô thức, dáng vẻ lạnh lùng, yêu kiều của cô đã ghi tạc vào tâm trí anh, khiến anh bất tri bất giác đặt sự chú ý ngay từ lần đầu chạm mặt.
Diêm Dụ có hàng trăm hàng ngàn cách để Quận Hy Ca tình nguyện giao ra chiếc bật lửa kia, thế nhưng anh lại chọn đi con đường gian nan nhất, ngoằn ngoèo nhất, và cũng trắc trở nhất...!Có những chuyện xảy đến mà anh không lường trước được, kể như việc anh sẽ phát sinh tình cảm với cô, trong khi đó, bọn họ mới chỉ tiếp xúc gần nhau có hai ngày ngắn ngủi.
Vẻ mặt Đoàn Mộc Liêm rạn nứt, anh ta lâm vào trầm mặc, sau khi lấy lại bình tĩnh mới nói: "Tôi sớm đã biết sẽ có ngày này, thảo nào trước đó cậu lại bảo rằng mình muốn cả người lẫn vật."
Xem ra ý tứ cũng đã lộ rõ, chỉ có anh ta ngu ngốc là tưởng Diêm Dụ đang nói đùa, thật uổng công mang danh cảnh sát ưu tú bao nhiêu năm.
"Haha..."
Diêm Dụ cười ngả ngớn, đôi mắt đen láy như mực phóng vào hư không xa xăm, từ tốn đem rượu trong ly cạn sạch.
Anh ngồi đó, im ắng như một bức tượng.
Đoàn Mộc Liêm đá vào chân anh, hắn càu nhàu: "Tôi mặc kệ cậu là yêu thật hay yêu giả, nhưng cậu nhất định phải đoạt lại chiếc bật lửa ấy càng sớm càng tốt.
Đêm dài lắm mộng, Bộ trưởng Tư Sinh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu, còn cả Quận Hy Ca nữa, để ở chỗ cô ấy không an toàn chút nào."
"Tôi biết rồi." Diêm Dụ thờ ơ quăng cho hắn một cái liếc mắt.
"Chẳng hiểu năm xưa cha cậu làm sao mà lại để nó rơi vào trong tay lão già Tư Sinh.
Đó cũng đâu phải là một món đồ chơi tầm thường? Bề ngoài thì là bật lửa, nhưng thực chất lại là một chiếc chìa khóa chứa đựng cả gia tài đồ sộ, quan trọng hơn là mảnh đất chính trị kia...!Nếu để lão ta sở hữu được, tôi thực sự không dám nghĩ đến hậu quả..."
Diêm Dụ rũ mắt che giấu luồng cảm xúc vừa xẹt qua, anh lặng lẽ chuyển đề tài: "Tôi muốn điều tra lại vụ tai nạn của Hy Ca, có thể không?"
"Vì sao phải điều tra lại?"
"Tất nhiên là để tìm ra hung thủ." Ánh mắt Diêm Dụ sắc bén như gươm, người đã tước đi đôi chân của cô, sự nghiệp của cô, anh sẽ khiến kẻ đó phải trả giá.
Đoàn Mộc Liêm lục lại trí nhớ: "Vụ án này đã khép lại từ lâu rồi, thời gian kháng án cũng đã hết."
Diêm Dụ nhìn anh ta nở nụ cười quỷ dị: "Ai bảo cậu phải điều tra công khai chứ?"
"Tôi tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như vậy, đó là vi phạm pháp luật." Đoàn Mộc Liêm một mực từ chối, bộ dạng nghĩa từ liêm chính.
Nghe vậy, Diêm Dụ liền nhếch môi cười khinh bỉ: "Pháp luật để làm cái gì khi hung thủ vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Ha, tín ngưỡng cậu tôn sùng cũng chỉ đến thế mà thôi..."
"Cậu đừng có ăn nói linh tinh!" Đoàn Mộc Liêm gầm lên giận dữ, hai mắt vằn tơ máu.
"Vụ án của Quận Hy Ca chỉ là một tai nạn bình thường, hung thủ cũng đã nhận tội, cậu muốn tôi điều tra cái gì?!"
"Cậu có dám khẳng định đây là một tai nạn bình thường không?"
Sắc mặt Đoàn Mộc Liêm cứng đờ, anh ta không biết nói gì.
Vụ án của Quận Hy Ca do một cấp dưới của hắn phụ trách, lúc ấy