Một tuần trôi qua trong nháy mắt.
Mới sáng sớm, Quận Hy Ca đã nghe thấy dưới nhà truyền đến những âm thanh ồn ào.
Cô lơ mơ tỉnh giấc, liếc sang bên cạnh thì thấy Diêm Dụ vẫn đang an lành ngủ say.
Không nỡ đánh thức anh, nghĩ nghĩ, cô bèn bám vào hai bên thành giường, dùng lực ở cánh tay để nâng đỡ thân mình, khó khăn lắm mới có thể ngồi dậy.
Trước giờ bọn họ vẫn luôn ngủ chung, Quận Hy Ca cảm thấy đây cũng không phải vấn đề gì lớn.
Hiện tại cô là một kẻ tàn tật, chắc hẳn Diêm Dụ cũng chẳng điên rồ gì mà động vào cô.
Vệ sinh cá nhân mất 30 phút, quay ra, Diêm Dụ đã tỉnh tự bao giờ.
Anh đang tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt nhìn cô chăm chú, đột nhiên mở miệng nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Quận Hy Ca nhàn nhạt đáp, cô tận lực di dời sự chú ý khỏi phần xương quai xanh lộ ra ngoài cổ áo anh, âm thầm ho khan một tiếng.
Bây giờ cô mới nhận ra người đàn ông này cũng có những lúc đẹp trai, gợi cảm đến lạ thường...!Trừ những khi không đứng đắn ra, hình tượng của anh chính là một người hoàn hảo, trưởng thành và chín chắn, rất đáng để dựa dẫm.
Diêm Dụ vén chăn xuống giường, cơ thể có chút mệt mỏi.
Đêm qua anh đi ngủ khá muộn, nguyên nhân một phần là vì dự án lớn của công ty, phần còn lại là do anh đang cố ý.
Anh dừng bước trước mặt Quận Hy Ca, đoạn nhỏ giọng dặn dò: "Em đợi tôi thay đồ đã, sẽ không lâu đâu, ông nội có điều muốn nói với em."
Quận Hy Ca nhíu nhíu đôi lông mày, không có ý đợi anh, nhưng nghĩ thế nào lại thôi.
Cô ngồi im một lát, chán quá, tiện tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn, bấm vào mục tin nhắn.
Xem qua loa một chút, thấy không có gì, đúng lúc đang định bỏ xuống thì điện thoại bỗng kêu "ting" một cái, tin nhắn mới ngay lập tức nhảy ra, hiển thị một đoạn nội dung ngắn ngủi.
Thám tử tư: [Đã điều tra xong, bao giờ cô đến lấy?]
Quận Hy Ca suy nghĩ rồi bình tĩnh nhắn lại: [Bao giờ qua tôi sẽ báo anh.]
"Hy Ca, em thấy tôi mặc bộ này thế nào?"
Giọng nói hưng phấn của Diêm Dụ vang lên sau lưng, cô ngoái đầu, đáy mắt phản chiếu một thân ảnh cao ráo.
Diêm Dụ đang khoác trên mình một bộ tây trang màu đỏ rượu bắt mắt, tóc tai được chải chuốt kĩ càng, gương mặt anh tuấn, sắc sảo, thoạt nhìn vừa lịch lãm vừa pha chút tà mị.
Quận Hy Ca ngây ngốc nhìn, lồ ng ngực rộn ràng như trống bỏi.
Diêm Dụ thấy vậy, anh cười "hửm" một tiếng, tiến sát về phía cô, lúc này cô mới giật mình cúi đầu.
Nụ cười trên môi Diêm Dụ ngoác đến tận mang tai, anh cất giọng vui vẻ: "Có phải em cảm thấy tôi rất đẹp trai không?"
Quận Hy Ca trưng ra bộ mặt vô cảm, thực chất thâm tâm đã muốn điên lên rồi.
Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng có một sự thật là Diêm Dụ quyến rũ đến mức quá đáng!
Khóe môi cô khẽ động đậy: "Anh bớt ảo tưởng đi, đẹp trai đến mấy cũng không thể mài ra mà ăn được."
Diêm Dụ len lén bĩu môi, rõ ràng là thích muốn chết mà còn bướng bỉnh không chịu thừa nhận.
Vừa rồi là ai nhìn anh đắm đuối đến thế? Bị vẻ bề ngoài của anh hấp dẫn, nói một câu dễ nghe cũng không được à?
Diêm Dụ hừ hừ trong miệng, bỗng nhiên cười sâu xa: "Người khác thì tôi không chắc, nhưng em thì có thể mài tôi ra ăn được.
Tôi cho phép!"
Quận Hy Ca lườm anh: "Vô vị."
Người đàn ông này, nghĩ đủ trăm đường để dụ dỗ cô, xem ra là rất gấp gáp rồi.
Dạo này, cô cũng nghe An Cửu nói hình như có người đang theo dõi cô ấy, rất có thể đối phương cũng đang nhằm vào chiếc bật lửa kia.
Diêm Dụ đi đến vỗ vào vai cô, anh đẩy xe lăn đưa cô xuống dưới.
Trong phòng ăn, bữa sáng đơn giản đã được người hầu chuẩn bị chu toàn.
Có bánh mì sanwich, salad rau củ cùng với sữa ấm, tất cả đều đảm bảo năng lượng, đầy đủ chất dinh dưỡng.
Vừa mới yên vị không lâu thì ông cụ Diêm cũng đến, nối tiếp là Diêm Lãnh với bộ dạng ngái ngủ, mái tóc bù rù và quầng mắt thâm đen.
Hắn đưa mắt nhìn qua Diêm Dụ, thấy anh ăn vận chỉn chu như vậy, tức thì liền kinh ngạc không nói nên lời.
Mãi khi ông cụ lên tiếng thúc giục, hắn mới lững thững ngồi xuống, lắc nhẹ đầu: "Anh hai, chỉ là đi làm thôi mà, có đến mức phải nổi bật vậy không?"
Mặc như thế cho ai xem? Rõ là chói mắt!
Diêm Dụ cười cười, anh nhấp một hớp sữa nhỏ, vị ngọt dịu lan tỏa nơi đầu lưỡi rồi chảy xuống cuống họng, có mùi hương thơm nhẹ nhàng.
Anh điềm nhiên tố cáo với ông cụ: "Ông à, đêm qua A Lãnh lại thức khuya chơi game."
Ông cụ liếc Diêm Lãnh, mặt hằm hằm, thấp giọng