Cuối tuần, theo lịch định kỳ hàng tháng, Quận Hy Ca lại chuẩn bị đến bệnh viện để khám chân.
Cô luôn cố gắng né tránh Diêm Dụ hết sức có thể, cho nên tần suất chạm mặt giữa hai người rất thấp, đại khái cũng chỉ nhìn nhau rồi nói qua loa vài câu.
Sự việc kia cứ thế mà trôi đi trong yên bình, tuy nhiên, không khí giữa hai người vẫn không ngăn được ngượng ngùng...
Sau khi đón một trận mưa rào, không chỉ bầu trời trong vắt không một gợn mây mà dường như nắng mai cũng rực rỡ và tươi đẹp hơn thường ngày.
An Cửu đẩy Quận Hy Ca ra xe, ngay khi cô vừa cầm lấy cái nạng để chuẩn bị đứng lên thì đúng vào lúc này, một giọng nói trầm ấm bất thình lình truyền tới: "Đợi đã..."
Diêm Dụ chạy nhanh tới chỗ cô, anh cười nói: "Em muốn đi đâu, anh đưa em đi."
Quận Hy Ca không tự chủ được mà dùng khóe mắt liếc anh, sau đó không khỏi nhăn mặt: "Không cần, lo việc của anh đi."
Nhìn vành mắt thâm đen cộng với dáng vẻ của anh, cô thừa biết rằng người đàn ông này đã liên tiếp thức trắng mấy đêm, sắc mặt có chút phong trần, mỏi mệt.
Có lẽ, công việc của anh quá mức bận rộn chăng?
Độ cong trên môi Diêm Dụ rụt lại với tốc độ chóng mặt, anh còn muốn nói thêm, nhưng giây tiếp theo đã bị một bàn tay rắn rỏi lôi kéo: "Anh hai, mau đến công ty thôi, hôm nay sẽ diễn ra cuộc họp cổ đông rất quan trọng.
Anh không thể vắng mặt."
Câu chữ mang theo sốt ruột, Diêm Lãnh vừa nhai nhồm nhoàm hết cái bánh bao liền liến thoắng nói, cánh tay còn không biết thân biết phận mà choàng qua cổ anh.
Diêm Dụ bực bội hất tay hắn ra, vừa mới lơ đễnh một chút mà Quận Hy Ca đã lên xe mất rồi.
Trông bóng chiếc xe đi xa dần, Diêm Dụ nuối tiếc thu hồi tầm mắt, anh nhếch mày, đá vào cẳng chân Diêm Lãnh.
Hắn ta la lên oai oái, oan ức hỏi: "Sao anh lại đá em?!"
"Vì em đáng đời."
Diêm Dụ đút hai tay vào túi quần, sải những bước dài về phía chiếc Land Rover đen bóng ngạo nghễ.
Anh nhanh chóng ngồi vào trong xe, khởi động xe rồi phóng vụt đi, bỏ lại Diêm Lãnh còn đang oán thán.
Đường quốc lộ nhộn nhịp, dòng người từ khắp các nẻo đường đổ ra đông như kiến, đến di chuyển thôi cũng thấy khó khăn.
Quận Hy Ca tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên, lông mi cô khẽ rung nhẹ, giây sau liền mở ra.
Đôi đồng tử đen láy ngước nhìn An Cửu, trầm giọng hỏi: "Cánh tay của cô làm sao vậy?"
An Cửu giật thột một cái, lắp bắp: "Tôi...!tôi không có vấn đề gì cả...!Tiểu thư..."
Hàng chân mày thanh tú chau lại, Quận Hy Ca cắt ngang lời An Cửu, thái độ vô cùng đanh thép: "Nói thật."
Không phải tự dưng cô lại hỏi vậy, đã mấy hôm rồi An Cửu mới trở về Diêm gia, mà khi trở về, cánh tay của cô ấy lại có dấu hiệu bị thương, thường xuyên run rẩy khi cầm vật nặng.
An Cửu biết không thể giấu được, cô chần chừ một lát rồi mở miệng: "Có người đã truy sát tôi, hắn hỏi tôi rằng đồ đang ở đâu? Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì, chỉ có thể liều mạng trốn chạy...!nhưng vẫn không may bị trúng một nhát dao..."
Quận Hy Ca nghe xong lửa giận liền muốn sôi trào.
Rốt cuộc thì đối phương cũng không còn nhẫn nại mà chờ cô nữa? Đây là đang cảnh cáo cô sao?!
Buồn bực, Quận Hy Ca không biết phải làm thế nào mới tốt.
Chỉ vì chuyện này mà An Cửu đã bị liên lụy, cô thấy rất áy náy.
Nhẹ giọng nói một tiếng: "Xin lỗi."
An Cửu sửng sốt, vừa nhìn đường vừa tranh thủ liếc gương chiếc hậu, cô dừng xe tại ngã tư chờ đèn đỏ, lắc lắc đầu: "Là do tôi không cảnh giác, sao tiểu thư phải xin lỗi?"
Quận Hy Ca trầm mặc không nói gì, cô nghiêng đầu, bất chợt cất giọng trong trẻo: "Nếu tôi nói nguyên nhân là do tôi thì sao? Cô có còn nhớ cái ngày trời mưa, tôi bị một đám người lạ mặt đưa đi không?"
"Nhớ ạ..."
Đó chính là ngày cô cùng An Cửu bị truy sát.
Chúng dồn hai người vào một ngõ nhỏ vắng vẻ, sau đó ra tay đánh ngất Quận Hy Ca.
Kì lạ là chúng không làm gì cô cả, chỉ tách hai người ra ba tiếng đồng hồ mà thôi.
Quận Hy Ca khi đó không hề nghĩ nhiều, nhưng khi ba mẹ dẫn cảnh sát tới đưa cô về nhà, trước cửa nhà không biết từ lúc nào đã xuất hiện một vũng máu đỏ tươi, bên cạnh phác họa hình thù một ngọn lửa đang bốc cháy.
Mặc dù là máu giả, song vẫn không khỏi dọa cho mọi người sợ hãi một trận...
Những chuyện xảy ra tiếp theo còn kinh khủng hơn, Quận Hy Ca nhận được một lá thư nặc danh với nội dung sặc mùi đe dọa và uy hiếp: [Nếu ngày mai cô không trả lại bật lửa, vậy thì cô hãy chuẩn bị tâm lý đón nhận một màn chào hỏi đặc biệt đi.]
Đây không phải lần đầu Quận Hy Ca gặp phải loại chuyện này, trước đó đã từng bị Chung Tử Dương giam giữ, uy hiếp, nhưng chí ít thì cô còn biết đối phương là ai.
Đằng này, mọi thứ từ bức thư cho đến chiếc bật lửa, tất cả đều quá mơ hồ, bí ẩn.
Nó giống như quái vật tiềm tàng sau đống lá khô, chỉ chực chờ con mồi đến gần, mắc bẫy, sau đó bất chợt nhảy ra mà nhe răng cắn nuốt...
Đối phương nói là làm, còn không cho Quận Hy Ca cơ hội phản ứng, đùng một phát khiến ba mẹ cô nhập viện vì tai nạn.
Quận Hy Ca lo lắng, hơn cả là kinh hãi.
Đến tận bây giờ, cô vẫn không tài nào quên được cảm giác đó.
"Tiểu thư..."
An Cửu lay gọi cô, Quận Hy Ca sực tỉnh.
Cô cụp mắt, âm sắc vừa nhỏ vừa khàn, nếu không chú ý thì sẽ khó mà lọt tai.
"Sự tình bắt nguồn từ thời điểm ấy, hiện tại, tôi chỉ có