Quận Hy Ca vốn còn muốn ra về, thế nhưng ngoài cửa sổ, mây đen bỗng ùn ùn kéo đến, sấm chớp nổ đùng đùng, ngay sau đó, trời liền đổ mưa như trút nước.
An Cửu thấy vậy, đề nghị: "Tiểu thư, thời tiết xấu thế này, hay là chúng ta tạm thời hẵng ở lại đây..."
Nghĩ ngợi trong giây lát, cô gật đầu đồng ý.
Mưa gió cô đi lại cũng không tiện, thôi thì đành vậy, mặc dù cô chẳng hề muốn hít thở chung bầu không khí với Quận Nhĩ Trúc chút nào.
Lên trên lầu, mở cửa phòng ra, lúc này Quận Hy Ca mới thấy căn phòng của mình đã bị Quận Nhĩ Trúc bá chiếm tự bao giờ, bên trong chất đầy quần áo, váy vóc của cô ta.
Cô tiện tay với lấy cái túi xách trên kệ, nhanh chóng dùng kéo rạch nát.
Vừa hay Quận Nhĩ Trúc lại thấy được cảnh này, cô ta lao tới nhanh như chớp, dùng hết sức bình sinh mà giằng lấy túi xách trên tay cô, đoạn điên tiết hét ầm lên: "Cô đang làm cái quái gì thế?! Có biết nó đắt tiền lắm không hả?!"
Quận Hy Ca cười mỉa, liếc thấy vẻ tiếc hận trên gương mặt cô ta, cô thản nhiên nói: "Ồ, tôi còn tưởng nó là hàng nhái..."
"Cô..."
Quận Nhĩ Trúc run rẩy, sắc mặt u ám đến cực điểm.
Ánh mắt Quận Hy Ca lóe lên tia lạnh lẽo thấu xương, cô chậm rãi gằn từng tiếng: "Đừng nghĩ rằng tôi không ở đây cô muốn làm gì thì làm.
Tôi...!có thể đuổi cô ra khỏi nhà bất cứ lúc nào!"
Ý tứ cảnh cáo vô cùng rõ ràng, Quận Nhĩ Trúc nắm tay chặt tới nỗi hằn đỏ, cô ta im lặng nhìn Quận Hy Ca, qua một lát mới không cam tâm rời đi, còn đá cửa thể hiện sự tức giận.
Quận Hy Ca chỉ nhàn nhạt chép miệng, cô đưa mắt nhìn từng giọt mưa to rơi lộp bộp trên ô cửa nhỏ, trong lòng trống rỗng bất định.
Không biết giờ này Diêm Dụ đang làm gì nhỉ?
Mới nghĩ đến đây, Quận Hy Ca liền giật mình.
Tại sao cô lại nhớ đến anh chứ?
Tại tập đoàn Diêm thị, phòng Tổng giám đốc.
Diêm Dụ vung bút kí những nét chữ bay bổng mà có lực lên giấy, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi.
Anh nghiêng đầu ngắm nhìn làn mưa mờ ảo, thoáng có chút buồn lòng.
Đột nhiên, anh mở điện thoại ra, nhấn nút gọi cho "Tiểu ác ma".
Tút tút, không có người bắt máy, anh thử mấy lần vẫn như vậy.
Hàng lông mày rậm đen cau lại thành một đường thẳng, gọi không được, anh bắt đầu gửi tin nhắn cho cô.
[Hy Ca, em đang ở đâu? Em vẫn an toàn chứ?]
[Sao em lại không nghe máy?]
[Hy Ca, Hy Ca, em có thấy anh không? Hy Ca của anh...]
Chờ mãi điện thoại vẫn cứ im ỉm, Diêm Dụ đứng ngồi không yên, cuối cùng anh chỉ gõ: [Nhớ em!]
Anh thực sự rất nhớ, rất nhớ cô.
Phải làm sao đây?
Trời mưa dường như làm cho nỗi nhớ tăng lên gấp bội...
Sau khi vò đầu bứt tóc một hồi, Diêm Dụ quyết định gác lại công việc đang dang dở, một người một xe phi giữa mưa bụi tức tốc về nhà.
Gặp thím Quyên đang quét dọn ở cửa, anh phủi phủi tay áo, hỏi: "Thím có thấy Hy Ca đâu không?"
Tròng mắt thím Quyên khẽ đảo, bà ấp úng: "Thiếu phu nhân..."
"Có chuyện gì?"
"Thiếu phu nhân ra ngoài từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy về, lúc nãy...!có một số lạ gọi đến Diêm gia, còn hỏi về cô ấy nữa..."
Thím Quyên làm ra vẻ khó xử, khóe miệng nhếch lên rất nhẹ.
Để bà ta xem Quận Hy Ca sẽ bị trừng trị như thế nào đây?
Diêm Dụ híp mắt như có điều suy nghĩ, anh bất chợt lên tiếng: "Số nào?"
"..."
Thím Quyên ngẩn ra, não bộ hoạt động hết công suất.
Mọi chuyện đều do bà ta bịa ra nhằm khiến thiện cảm của Diêm Dụ về Quận Hy Ca sụt giảm, lấy đâu ra số điện thoại nào.
Đúng lúc này, Diêm Dụ đột ngột xoay lưng, lạnh nhạt bỏ lại một câu: "Thôi khỏi."
Anh cũng nhận ra thím Quyên này có vấn đề.
Trước kia thì không sao, tuy nhiên, từ khi anh đón Quận Hy Ca về, bà ta có những biểu hiện rất đáng ngờ, cả ngày lấm la lấm lét...
Có lẽ anh cần phải đề phòng.
Diêm Dụ cảm thấy không có tinh thần, anh tắm rửa sơ qua, uể oải nằm trên giường, trong đầu không ngừng nghĩ về hình bóng cô gái nhỏ.
Không rõ thế nào, anh đứng dậy lục lọi khắp căn phòng, ban đầu cũng chỉ ôm tâm lý may mắn, nào ngờ lại thật sự tìm thấy chiếc bật lửa trong góc tủ.
Anh xoay nó trong tay, thấp giọng cười: "Bảo quản khá tốt, vẫn còn mới tinh..."
Dưới ánh đèn, kí hiệu