Trời vẫn mưa không ngớt, đêm đen lặng ngắt như tờ.
Mặc dù Diêm Dụ đã mặt dày xin xỏ Quận Hy Ca cho anh được ngủ cùng, thế nhưng vẫn là không thể tránh khỏi việc bị ai đó tuyệt tình đuổi ra sofa.
Chân của Diêm Dụ khá dài, vì thế mà một chiếc sofa chắc chắn không đủ cho anh nằm.
Có điều, anh cũng không bất mãn gì, dù sao đây cũng là lần hiếm hoi anh được qua đêm ở nhà ba mẹ vợ, nên là cảm giác của anh có chút lâng lâng, trằn trọc mãi mà không ngủ được.
Bỗng nhiên, người đàn ông im lặng nở một nụ cười ngây ngô.
Dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt anh thoạt nhìn như một kẻ ngốc, một kẻ ngốc đang thầm thương trộm nhớ một người...
Diêm Dụ mường tượng ánh mắt cô, giọng nói cô, cười đến vui vẻ, tâm trạng anh lúc này vô cùng tốt, phảng phất như có mật ngọt thấm vào tim gan.
"Meo...!meo..."
Có tiếng mèo kêu rất nhỏ, đan xen với đó là tiếng bước chân chậm rãi.
Diêm Dụ nhíu mày, hơi cuộn người, bất giác dỏng tai lắng nghe.
Khi anh còn chưa kịp định hình thứ âm thanh này phát ra từ đâu, thì một bàn tay mang theo mùi nước hoa nồng nặc chợt xộc tới, đè nặng lên ngực anh.
Diêm Dụ giật mình, anh phản ứng cực nhanh, không nghĩ ngợi gì mà bật cả người dậy, đoạn giơ chân đạp vào đối phương.
Quận Nhĩ Trúc vốn còn muốn gây bất ngờ cho anh, lại không nghĩ tới bản thân sẽ bị đẩy ngã như này.
Thắt lưng cô ta va vào cạnh bàn sắc nhọn, trong lúc hoảng loạn đã xô luôn bộ chén sứ xuống đất, tạo thành tiếng động chói tai vang vọng giữa đêm khuya thanh vắng.
"A! Đau...!quá..."
Cô ta đau đến nhe răng trợn mắt, nằm bệt ra sàn, liên tục r3n rỉ đứt quãng.
Bộ váy hai dây hở hang trên người cô ta xộc xệch, lộ ra một mảng da thịt tr@n trụi.
Diêm Dụ chỉ dựa vào chất giọng này là đã có thể phán đoán được danh tính của đối phương.
Anh bực bội đứng phắt dậy, mò trong bóng tối mà đi, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới Quận Nhĩ Trúc.
Mặt Quận Nhĩ Trúc đã tái xanh tái xám cả lên, cô ta gắng gượng bò dậy, nén đau giữ lấy dây áo cho khỏi tuột.
Cô ta hít thở khó nhọc, trong lòng vừa tức hận lại vừa nhục nhã, những cảm xúc tiêu cực này khiến cô ta bật thốt thành lời: "Anh rể, là em đây!"
Quận Nhĩ Trúc nghĩ rằng vừa rồi anh không nhận ra cô ta là ai, nên mới làm ra hành động lỗ m ãng như vậy.
Nhưng trái ngược hẳn với suy nghĩ của cô ta, Diêm Dụ vẫn bình thản như không, bước chân không hề có dấu hiệu dừng lại.
Quận Nhĩ Trúc thấy người sắp đi mất dạng, cô ta vội vã chạy về phía trước, liều mạng lao như điên trong khi không có ánh sáng.
Kết quả, cô ta không cẩn thận vấp ngã, cả người nhào xuống sàn, bàn tay ma sát với mặt sàn một lực thật mạnh, rớm cả máu.
Không nơi nào là không bị tra tấn, ngực, lưng, tay, bụng, Quận Nhĩ Trúc gần như muốn ngất.
Cô ta trợn ngược mắt, ngũ quan méo mó, cuối cùng không nhịn được thét lớn: "Diêm Dụ, anh đứng lại cho tôi!"
Tiếng thét này quá to, màng nhĩ Diêm Dụ rung cả lên.
Anh chững lại vài giây, hàng lông mày khẽ nhăn, híp mắt nhìn thoáng lên trên lầu.
Anh sợ Quận Hy Ca sẽ bị đánh thức mất thôi!
Diêm Dụ gằn giọng quát lên: "Câm miệng lại! Cô ấy còn đang nghỉ ngơi!"
Quận Nhĩ Trúc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền thấp giọng cười khẩy: "Ồ...!anh thích chị ta ư?"
Diêm Dụ không đáp, Quận Nhĩ Trúc biết mình đoán đúng rồi.
Cô ta lật người nằm ngửa ra sàn, nhắm mắt cười tức tưởi: "Quận Hy Ca là một người tàn phế, là tàn phế đấy! Vậy mà anh vẫn nằng nặc thích chị ta?!"
"Tàn phế thì sao chứ? Chỉ cần tôi thích là được..." Diêm Dụ vô thức vuốt khóe môi, đôi mắt hiện lên vẻ xa xăm, anh mỉm cười.
Tương lai anh sẽ giúp cô lấy lại đôi chân lành lặn, bằng mọi giá!
Quận Nhĩ Trúc nheo mắt, thâm tâm dấy lên cảm giác ghen ghét, đố kỵ.
Cô ta cắn răng nói: "Vậy thì anh không biết rồi, Quận Hy Ca chính là một người phụ nữ ích kỷ, bản tính của chị ta lạnh như