Quận Hy Ca nhận ra giọng nói này là ai...
Trong mắt cô xẹt qua tia sáng lạnh, không chờ được bèn nhanh chóng ngoảnh đầu xem xét.
Quả đúng như cô dự liệu, từ phía xa, có một bóng hình cao lớn đang di chuyển trong bóng tối.
Vài giây trôi qua, ngay khi gương mặt ấy lộ diện ra ánh sáng, không hiểu sao Quận Hy Ca bỗng cảm thấy yên tâm.
Chỉ thấy Diêm Dụ đang thong dong tới gần, bộ dáng tự do tự tại.
Một tay anh đút trong túi quần, một tay tùy ý tung khẩu súng ngắn, khóe môi kèm theo nụ cười rất nhẹ.
Người đàn ông dừng bước bên cạnh cô, từng câu từng chữ đều như chất mật thấm vào tim gan: "Em xứng mà, bởi vì em đã thành công đoạt lấy tình yêu từ anh..."
Quận Hy Ca khó chịu ôm tim, dường như muốn mượn hành động để bình ổn nhịp đập đang run run, cuồng loạn của mình.
Cô trân trối nhìn anh, mặt mũi nóng ran, hoàn toàn không biết giờ phút này bản thân nên nói cái gì.
"Rốt cuộc các người có đặt tôi vào trong mắt không?!"
Tiếng gầm thét vang lên chính thức phá tan mọi cảm xúc vừa mới nhen nhóm của Quận Hy Ca, cô hít sâu, đoạn dời tầm mắt về phía Chung Tử Dương.
Hai mắt anh ta đỏ ngầu, tức giận tháo chốt súng.
Những tay vệ sĩ khác lập tức hưởng ứng, người nào người nấy ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
"Anh là ai, có quan hệ gì với cô ấy?!" Chung Tử Dương hỏi to.
"Ồ, đáng lẽ câu này tôi nên hỏi anh mới đúng.
Anh là ai, đang có quan hệ gì với vợ của tôi?"
Đứng trước bao nhiêu hòn tên mũi đạn như vậy mà Diêm Dụ vẫn thản nhiên như không, thậm chí còn cố ý nhấn mạnh chữ "vợ", thần sắc tràn đầy ẩn ý.
Chung Tử Dương nghiêng đầu, sắc mặt trầm xuống âm độ.
Anh rít qua kẽ răng: "Vợ của anh...!Ai là vợ của anh?!"
Như nghĩ ra điều gì đó, Chúng Tử Dương đột nhiên im bặt, qua một lát, lời nói mang theo hồ nghi: "Anh là Diêm Dụ?"
Lông mày Diêm Dụ nhướng cao, anh nhún vai, vẻ mặt cực kì gợi đòn.
Sự im lặng của anh đã chứng thực cho câu hỏi của Chung Tử Dương.
Một cỗ cổ quái bao trùm nơi đây, ánh mắt Chung Tử Dương nổi lên cuồng phong dữ dội, anh âm thầm đặt ngón tay vào cò súng, gằn mạnh: "Người đàn ông đêm hôm đó cũng là anh?!"
Khuôn mặt này, dáng dấp này chính là của cái người đột ngột xuất hiện phá hỏng chuyện tốt của anh, làm vỡ lở mọi kế hoạch của anh vào đêm hôm đó ư? Nội tâm Chung Tử Dương tức tối không thôi.
Nếu như không có Diêm Dụ, chắc hẳn anh và Quận Hy Ca đã có một cuộc sống tươi đẹp bên nước Pháp xa xôi.
Diêm Dụ thoáng trầm ngâm, anh không vội vàng đáp ngay mà lặng lẽ nheo mắt đánh giá Chung Tử Dương.
Nghĩ đến mối quan hệ mơ hồ giữa Quận Hy Ca với người đàn ông này, sự âm u không tên nháy mắt liền khởi động.
Quận Hy Ca giống như đã cảm nhận được sự thay đổi kì lạ này, cô len lén liếc trộm anh.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Diêm Dụ cảm thấy thật sự lo sợ.
Anh lo sẽ có một ngày cô bị người khác cướp đi.
Cô xa lánh anh, không sao! Cô không yêu anh, cũng không sao! Thế nhưng ngàn lần xin đừng rời bỏ anh, bởi vì nó không khác gì một cực hình tàn nhẫn cả...
Trước kia có biết bao kẻ vây quanh Quận Hy Ca, nhưng vì anh không coi trọng hắn, không đặt hắn vào trong mắt cho nên mới tùy tiện xử lý.
Tỉ như Âu Dương Phương, anh có thể dùng bất cứ cách gì để lăng nhục hắn, trừng trị hắn.
Còn đối với Chung Tử Dương thì khác, ở hắn, anh nhận thấy một sự uy hiếp vô cùng lớn.
Và nếu như anh tự tiện xuống tay với hắn thì không biết cô sẽ phản ứng thế nào? Cô sẽ ghét anh, hận anh chứ?
Diêm Dụ không hy vọng điều đó xảy ra chút nào.
Mọi thông tin về Chung Tử Dương đều hết sức bí ẩn, có lẽ phần nhiều là do gốc gác của hắn, cho nên anh chỉ có thể điều tra được mỗi họ tên, tuổi tác mà thôi.
Sau cái đêm ấy, anh đã cho người điều tra hắn rồi.
Thật không ngờ bây giờ lại có dịp chạm mặt, đã thế còn trong hoàn cảnh éo le như thế này.
Hai con ngươi Diêm Dụ lạnh lẽo như kết băng, ngón tay anh hơi động, sờ nhẹ vào chốt súng.
Anh đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ cực kì điên rồ, anh muốn thử!
Quận Hy Ca thấy tình hình càng lúc càng tồi tệ, hai người đàn ông này cứ nhìn nhau không lên tiếng, quả thật trầm mặc đến đáng sợ.
Ánh mắt hai người giao thoa như tóe ra lửa, mỗi người đều đang nung nấu ý định dùng một viên đạn nghiền nát đối phương.
Một giây sau, Diêm Dụ bỗng nhếch môi, sau đó nhấc chân đá một cước vào cái thùng phi nhỏ cách đó không xa.
Chịu sự tác động mạnh, thùng phi thuận thế lăn lông lốc, nhưng không có lan can che chắn, loáng một