Khi mặt trời đỏ rực khuất dạng sau những tán cây rậm rạp, xuyên qua cửa kính trong suốt, ánh hoàng hôn như tấm lụa mỏng thanh thoát của người con gái, nhẹ nhàng trải lên hai thân ảnh quấn quýt trên giường.
Đồng hồ trên tường tích tắc vài tiếng êm tai, Quận Hy Ca là bị hôn tỉnh.
Bấy giờ, ý thức còn chưa kịp lấy lại, cho nên, cô chỉ mơ hồ cảm thấy nghẹt thở, khóe môi ẩm ướt và ấm nóng, toàn bộ hô hấp dường như đang bị ai đó điên cuồng mà nuốt lấy.
Vội vã nâng mắt lên nhìn, ngay lập tức, đập vào mắt cô là gương mặt đàn ông với những nét cương nghị, hà khắc.
Không còn sự lưu manh như mọi khi vẫn thường biểu lộ, cũng không còn sự dịu dàng hay ánh mắt đượm tình khi nhìn cô, giây phút này, ở Diêm Dụ toát lên khí chất rất đỗi trưởng thành.
Trong lòng vô thức thốt lên, tại sao trên đời lại có người đẹp như vậy chứ?
Ngơ ngẩn đôi chút, rốt cuộc Quận Hy Ca cũng giật mình bừng tỉnh, lúc này mới nhớ ra là phải phản kháng.
"Ưm..." Cô trợn mắt, mỗi lần muốn mở miệng hỏi thì lại bị chiếc lưỡi của anh chặn lại.
Bất lực, cô vùng vẫy muốn thoát ra, thế nhưng người đàn ông nào đó không nghe, cư nhiên cưỡng đoạt cánh môi cô.
Không biết qua bao lâu, Diêm Dụ mới chịu dừng lại, tha cho cô.
Cả hai đồng thời thở hổn hển, Quận Hy Ca đưa ánh mắt mơ màng nhìn anh, hờn dỗi cắn vào tay anh một cái.
Diêm Dụ bị đau mà còn thấy thích, anh vui vẻ xoa xoa tay, khí chất lưu manh chính thức khôi phục.
Đôi đồng tử đen láy tỏa ra tia sáng lấp lánh, anh ôm lấy mặt cô, giọng điệu không che giấu được háo hức: "Hy Ca!"
"Ừ." Quận Hy Ca hờ hững đáp lời.
Cô thường xuyên lạnh nhạt như vậy, Diêm Dụ cũng không nghĩ nhiều.
Anh nói thẳng ra suy nghĩ của mình: "Anh muốn đi xem phim."
"TV ở ngoài kia, anh có thể xem tùy lúc."
"..." Vẻ mặt Diêm Dụ bất đắc dĩ, thầm trách cô không hiểu phong tình, anh kiên nhẫn giải thích: "Là xem phim ở rạp chiếu phim, không phải là ở đây."
Quận Hy Ca dùng tay đẩy anh ra, cô lười biếng nằm bò trên giường, hoàn toàn không muốn động đậy.
Sau một phen vận động mạnh lúc xế trưa, cô đã mệt lả cả ra, thể lực cũng hao hụt.
Đã không được lợi gì thì thôi, còn phải bỏ thời gian giúp Diêm Dụ giải quyết nữa chứ.
Cô thấy bản thân quá mức thiệt thòi.
Nhưng biết làm sao được, lửa là do cô châm.
Dựa vào bản tính trời sinh quyết đoán, không giống như những cô gái khác, Quận Hy Ca không hề ngại ngùng trong việc quan hệ thể xác, lại càng không nuối tiếc khi phải trao thân mình cho anh.
Tất thảy đều là do cô chủ động, là do cô muốn, từ đầu chí cuối, anh không ép buộc cô, thậm chí còn từ chối...!Thử hỏi có kẻ nào đã vác súng ra trận mà còn ngậm ngùi thu về hay không? Không có, chỉ có tên ngốc Diêm Dụ đó thôi.
Hễ nhớ lại là Quận Hy Ca lại thấy tức, bây giờ cô chỉ muốn làm lơ anh!
Diêm Dụ ngược lại không bỏ cuộc, anh híp đôi mắt tinh ranh lại, cười thầm.
Mềm mỏng không được thì anh dùng cách khác.
Nhân lúc cô không phòng bị, anh như con báo to khỏe bất chợt vồ tới, cánh tay rắn rỏi thoắt một cái giữ chặt hông cô, hai gối quỳ xuống làm điểm tựa, nhanh chóng ôm cô đứng dậy.
Rời giường, hướng thẳng về phía phòng tắm.
"Buông em ra, đã bảo là không đi mà! Á...!Diêm Dụ!"
Quận Hy Ca hét toáng lên, sắc mặt lạnh lùng đã có chút đỏ, cô liên tục dồn sức đấm vào vai anh, nhưng vô dụng.
Diêm Dụ nhấp nhấp môi, một tia nguy hiểm lóe lên nơi đáy mắt.
Anh dừng bước chân, không nói hai lời liền há miệng cắn vào khuôn ngực của cô, còn ác ý day day nhẹ.
Cách một lớp áo mỏng, anh vẫn có thể cảm nhận được sự đầy đặn, mềm mại này.
Thật khiến anh mê mẩn! Cố đ è xuống phản ứng của thân thể, anh ngửa cổ, nghiêm nghị nói: "Nghe lời."
"Anh...!anh..."
Lắp bắp nửa ngày không nên lời, Quận Hy Ca triệt để câm lặng.
Bởi vì cả kinh trước hành động lỗ m ãng của anh, cô chỉ có thể quẫn bách mà c ắn môi dưới.
Hình như...!cô vừa mới phát hiện một mặt khác của anh, rõ ràng là hung dữ hơn mọi khi rất nhiều.
"Bảo bối, nếu lần sau em còn không nghe lời, anh sẽ lại làm như lúc nãy.
Có muốn không nào, hửm?"
Diêm Dụ dùng ngữ khí trầm khàn nói với cô, anh nở nụ cười hiền từ, tuy nhiên từng câu từng chữ lại sặc mùi uy hiếp.
Quận Hy Ca quả thực là bị dọa sợ, ngoan ngoãn ôm chặt lấy anh, nào còn dám