Miệng lưỡi Diêm Dụ như được tẩm mật, những câu chữ ngọt ngào, lãng mạn ấy khiến Quận Hy Ca vui vẻ cả ngày.
Cảm giác tim đập kịch liệt khiến mặt cô nhanh chóng nóng lên, đỏ ửng một mảng vì quá thẹn thùng.
Quận Hy Ca không nhớ rõ hai người đã rời khỏi đó như thế nào, chỉ biết rằng hiện tại cô và anh đang đứng trước rạp chiếu phim.
Diêm Dụ nhận lấy vé cùng với bắp rang, nước uống từ tay nhân viên, đoạn đưa nó cho cô.
Từ nãy đến giờ, anh vẫn luôn cõng Quận Hy Ca, chưa từng thả xuống dù chỉ một giây.
Điều này nghiễm nhiên thu hút không ít ánh mắt của người qua đường.
Một cô gái bên cạnh thấy vậy liền giật giật tay áo của bạn trai mình, che miệng thấp giọng lẩm bẩm: "Anh xem người ta chu đáo chưa kìa, săn sóc đến nỗi chân chẳng chạm đất..."
Nói với giọng ngưỡng mộ, cô gái tựa đầu vào bả vai bạn trai làm nũng, đôi môi nhỏ hơi chu lên.
Người đàn ông nhíu mày đầy bất đắc dĩ, chần chừ hai giây, anh ta bèn khom lưng xuống.
"Yêu anh nhất!"
Cô gái nhoẻn miệng cười, hôn bụp một cái lên má người đàn ông rồi nhảy lên lưng anh ta.
Quận Hy Ca chứng kiến hết một màn này, trong lòng thầm nghĩ tình yêu cũng chỉ có vậy.
Cánh tay bất giác ôm chặt cổ anh, tầm mắt cô khựng lại trên hộp kẹo sữa phía xa, hàng mi cong dài khẽ chớp.
"Dụ, em muốn cái kia."
Cô như một đứa bé thích vòi vĩnh, hai mắt sáng rực tựa vì tinh tú.
Diêm Dụ nương theo ngón tay của cô, trên môi lộ ra nụ cười tươi tắn, lập tức nâng bước đến gần.
Mùi hương của chiếc kẹo sữa làm anh liên tưởng đến mùi hương của cô, thơm ngát như thể muốn đoạt hồn anh.
Diêm Dụ cười chính bản thân mình, sau khi thanh toán tiền xong, bọn họ theo dòng người đông đúc đi vào bên trong.
Phim đã bắt đầu chiếu, màn hình lớn hiện lên dòng chữ giới thiệu, là một bộ phim đề tài cổ trang pha lẫn yếu tố huyền huyễn, nghe nói còn do diễn viên hạng A đóng chính, thoạt nhìn đều rất xinh đẹp.
Khi bọn họ đến, nơi này gần như cũng đã chật cứng.
Diêm Dụ xuyên qua đám người đưa cô ngồi vào vị trí trong cùng.
Thật ra ban đầu anh vốn muốn ngồi bên ngoài, thế nhưng tiếc là vé đã bị người ta mua hết rồi.
Cho nên, hai người chỉ có thể chọn vị trí khuất tầm mà thôi.
Sau khi an ổn, Diêm Dụ dùng khóe mắt liếc cô, không biết nghĩ đến cái gì, anh đột nhiên bế cô ngồi lên đùi mình.
Cằm anh đặt vào vai cô, bàn tay ôm chặt cái eo mảnh khảnh, vừa xem phim lại vừa đút bắp rang vào miệng cô.
"Em không ăn."
Quận Hy Ca đẩy tay anh ra, cô muốn tập trung xem phim.
Có điều, người nào đó lại cố ý không để cô yên, cứ hết nhìn rồi lại chuyển sang ôm, hôn.
Lần này, Diêm Dụ xoay người cô lại, để cô đối diện với mình.
Trong phòng rất tối, những người khác căn bản sẽ không biết bọn họ làm gì, trừ phi động tĩnh quá lớn.
Hơn nữa, đây còn là hàng ghế cuối cùng, cực kì thuận lợi để làm chuyện xấu.
"Hy Ca, chẳng lẽ sức hấp dẫn của anh lại không bằng một bộ phim tẻ nhạt hay sao?"
Diêm Dụ nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc trơn mềm của cô, anh dịu giọng hỏi, kéo cô sát vào người mình.
Hơi nóng hầm hập như đang tỏa ra, Quận Hy Ca mím môi, thần sắc lạnh lùng đã bắt đầu có dấu hiệu lung lay vì sự cọ xát thân mật này.
Một tay chống lên ngực anh nhằm giữ khoảng cách an toàn, cô mím môi đắn đo một hồi, đáp ngắn gọn: "Phim rất hay."
Tròng mắt Diêm Dụ hơi tối lại, anh bắt lấy tay cô vòng qua cổ mình, không chậm trễ liền giữ chặt gáy cô, áp xuống nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Anh nhìn sâu vào trong mắt cô, miết nhẹ khóe môi cô, sau đó chậm rãi cất giọng trầm khàn: "Không phải anh mới "hay" hơn sao? Vì thế, có lẽ em nên dành một sự chú ý đặc biệt cho anh."
Đuôi mắt hẹp dài cụp xuống có chút tà ác, hai tay anh như hai cái gọng kìm bủa vây lấy Quận Hy Ca, khăng khăng giam chặt cô không một kẽ hở.
Quận Hy Ca thấy ngực tức tức, nhịp tim lại không ổn định, cô