Tối hôm ấy, Quận Hy Ca ăn ngon hơn hẳn, tinh thần cũng vô cùng thoải mái.
Ông cụ và Diêm Lãnh dường như cũng cảm nhận được sự khác thường giữa hai người, chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, sau đó lắc đầu khó hiểu.
Quận Hy Ca miệng cười chúm chím, mắt đưa mày lại với Diêm Dụ.
Sau khi từ bệnh viện trở ra, Diêm Dụ còn lầm bầm bên tai cô: "Vốn kiến thức về tình yêu của người phụ nữ kia thật nông cạn, ai bảo yêu nhau thì bắt buộc phải l@m tình chứ?"
"Vậy thì anh nghĩ nên làm gì?" Quận Hy Ca hỏi anh.
Diêm Dụ nhe răng cười: "Hôn, ôm, tiếp theo mới đến l@m tình."
Trong suy nghĩ của Diêm Dụ, anh quan niệm tình d*c không phải là tất cả.
Những người yêu nhau có vô số chuyện thú vị để làm, không nhất thiết phải là chuyện đó.
Tỉ như lúc này, anh với Quận Hy Ca vẫn rất vui vẻ đưa nhau đi chơi, trao nhau những nụ hôn không sắc dục, đơn thuần, tươi thắm...
Diêm Dụ cảm thấy cuộc sống này tràn ngập niềm vui từ khi có Quận Hy Ca.
Quay lại với bữa cơm, ông cụ đột nhiên gác đũa nói: "Ba ngày nữa Âu Dương gia sẽ tổ chức tiệc cưới cho con trai thứ hai, họ đã gửi thiệp mời gia đình chúng ta tham dự."
Vừa nghe vậy, Diêm Dụ liền nhếch miệng cười.
Âu Dương Phương bình phục nhanh như vậy sao? Thật đáng tiếc, đáng lẽ lúc đó anh nên bảo mấy anh em vệ sĩ của mình ra tay nặng hơn mới phải.
Lúc này, Diêm Lãnh thuận miệng bình một câu: "Sao lại mời chúng ta đi? Trước giờ nhà ta có thân thiết gì với Âu Dương gia đâu?"
"Không thân thiết, nhưng người ta muốn nhân cơ hội này móc nối quan hệ."
Ông cụ điềm nhiên giải đáp thắc mắc của cháu trai.
Chút mánh khóe này không qua mắt được ông, hoặc có thể Âu Dương gia cố tình làm vậy.
Dù sao thì năm xưa Quận Hy Ca với Âu Dương Phương cũng có hôn ước.
Có thể là họ đang muốn trả đũa mà thôi.
Diêm Dụ lãnh đạm gắp thịt cho Quận Hy Ca, anh cất giọng nhàn nhạt: "Không đi, biết đâu nhìn thấy Âu Dương Phương, cháu sẽ không nhịn được mà đánh hắn mất."
Tên khốn nạn đó từng ức hiếp vợ yêu của anh, sao anh có thể dễ dàng tha cho hắn chứ? Gặp một lần anh sẽ đánh một lần! Đánh cho tới khi hắn ra bã luôn!
"Làm cái gì thì cũng phải giữ một cái đầu lạnh, đừng có mà vì một phút nông nổi, nóng giận đi phá vỡ tiệc cưới nhà người ta..." Ông cụ đưa tay lên miệng ho khẽ, "Nếu thực sự muốn đánh hắn, cháu phải lựa chọn một nơi kín đáo chút.
Ông không thích bị đưa lên báo đâu."
Quận Hy Ca khá ngạc nhiên trước lời ông nói.
Những tưởng thế hệ đi trước sẽ có những suy nghĩ mang tính nghiêm khắc, chặt chẽ, thế nhưng đằng này, ông cụ Diêm có vẻ lại khác.
Có ai lại đi xui cháu trai mình làm việc xấu khiến người khác bẽ mặt cơ chứ? Đây là trường hợp hiếm hoi mà cô lần đầu được thấy.
Dời mắt về phía Diêm Dụ, Quận Hy Ca thấy biểu cảm của anh không hề sửng sốt như cô vẫn nghĩ, ngược lại, trên khuôn mặt điển trai ấy còn có chút gì đó ranh mãnh, gian xảo.
Hay là anh đang tán đồng với ý của ông cụ?
Quận Hy Ca quả thực bó tay trước mấy ông cháu này.
Từ khi cô gả về đây tính đến thời điểm hiện tại thì cũng đã vỏn vẹn gần hai tháng trời, mặc dù thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để cho cô hiểu được cách sống lẫn lối tư duy của ba người họ.
Đặc điểm chung duy nhất mà cô nhận thấy chính là không gò bó, hạn hẹp trong một khuôn khổ, thậm chí đôi lúc họ còn có những hành động không nên có ở một người xuất thân, địa vị từ hào môn thế gia, quyền cao chức trọng.
Chẳng hạn như vài lần Diêm Lãnh bày trò đùa giỡn, trêu chọc Diêm Dụ và ông cụ, hay vài lần ông cụ tự nhiên cảm khái trong bữa cơm, rằng hôm nay ông đã đi nơi nào, làm những gì...
Ở đây không hề đặt nặng quy tắc, mọi người sống với nhau khá vui vẻ, hòa thuận.
Mỗi bữa cơm hầu như đều đông đủ thành viên, trừ phi ai đó quá bận rộn hoặc có việc đột xuất thì sẽ về muộn, dùng bữa muộn.
Sự đầm ấm này có lẽ rất nhiều gia tộc trong giới thượng lưu khát khao, thèm muốn mà còn không được.
Quận Hy Ca chợt nhận ra bấy lâu nay cô vẫn đang sống trong hạnh phúc mà cô không hề hay biết.
Bên cạnh cô