Cuộc tranh chấp này chấm dứt ngay tại câu nói xỉa xói của Quận Hy Ca.
Người phụ nữ kia tức mà không biết làm gì, bà ta ôm ngực thở hổn hển, cánh môi mấp máy mãi không nên lời.
"Đúng là cái loại không có giáo dưỡng! Mồm mép cũng gớm quá nhỉ?"
Mặc cho người qua đường nói cái gì, Quận Hy Ca cũng bỏ ngoài tai.
Có điều, ngay khi cô vừa đặt tay lên xe lăn thì người phụ nữ kia lập tức té xỉu, bà ta lăn đùng một cái ngã xuống đất.
Mấy người đi cùng bà ta hoảng quá, liên tục lay gọi mà chẳng có tác dụng gì, chỉ biết đua nhau khóc rống lên.
Quận Hy Ca định bỏ đi, thế nhưng vẫn không đành lòng bèn quay xe lại.
Cô không phải người tốt, song cũng không xấu xa đến mức có thể trơ mắt nhìn người khác chết, huống chi nghề của cô còn là nghề cứu người.
Động tĩnh bên này khá lớn, cho nên chẳng mấy chốc đã thu hút được một đám đông tụ lại.
Quận Hy Ca đẩy một người ra, cô cúi đầu nhìn thật kĩ người phụ nữ kia.
Mặt bà ta tái xanh tái xám, bởi vì đau đớn nên ngũ quan nhăn nhó đến biến dạng.
"Phiền mọi người tránh ra một chút!"
Quận Hy Ca vừa hô lên, đám đông theo bản năng liền tản ra.
Không biết là ai đột nhiên hỏi: "Cô là bác sĩ?"
Quận Hy Ca không có thời gian nghĩ ngợi, cô gật đầu: "Tôi là bác sĩ!"
Dứt lời, cô loay hoay tìm cách xuống khỏi xe lăn.
Một bàn tay tức thì đưa ra, mùi nước hoa dìu dịu xộc tới, kế tiếp, Quận Hy Ca được người đó cẩn thận đỡ xuống.
Đôi mắt sau chiếc kính râm của Triệu Lan Ngọc khẽ lóe, sau khi Quận Hy Ca ngồi xuống, bà không chần chờ liền buông tay ra, lặng lẽ đứng một bên quan sát.
Trong giây phút cấp bách này, Quận Hy Ca càng cảm nhận rõ ràng được sự bất tiện của một đôi chân khiếm khuyết.
Cô nửa ngồi nửa quỳ một cách khó khăn, đoạn vươn tay vạch mắt của người phụ nữ ra xem.
Tận dụng ánh sáng nắng gắt, cô nhanh chóng đưa ra phán đoán sơ bộ.
Như một thói quen, cổ họng cô phát ra một loạt từ ngữ chuyên ngành.
"Đồng tử phản ứng chậm, bệnh nhân hô hấp không sâu, trán vã mồ hôi..."
Sực nhớ ra điều gì đó, cô ngước ánh mắt khẩn trương lên nhìn xung quanh: "Đã gọi 120 chưa?"
"Gọi rồi, gọi rồi!"
Quận Hy Ca cố gắng trấn tĩnh bàn tay run rẩy của mình, sau đó đặt lên vị trí ngực trái của người phụ nữ.
Tim bà ta đập nhanh, hỗn loạn, không theo bất cứ một trật tự nào.
Cô đảo mắt nhìn bốn phía, vội vội vàng vàng giằng lấy túi xách của một người đứng gần kề, đoạn kê dưới gáy của người phụ nữ.
Còn chưa kịp làm gì thêm, bà ta bỗng nhiên nghiêng đầu nôn mửa khiến người nào người nấy vây quanh đều sợ chết khiếp.
Quận Hy Ca phản ứng nhanh, trong nháy mắt liền móc họng bà ta xem có dị vật gì không.
Hơi ngửa đầu người phụ nữ ra sau, cô há miệng hít một hơi không khí lớn, liên tục thổi vào miệng bà ta.
Người phụ nữ vẫn bất tỉnh nhân sự, Quận Hy Ca cảm nhận trống ngực của bà ta một lần nữa, nhanh chóng đưa ra chuẩn đoán của mình.
"Bệnh nhân nữ khoảng 60 tuổi, ngực trái co thắt, có hiện tượng nôn ói, khả năng cao là bị nhồi máu cơ tim."
Song song với lời nói, Quận Hy Ca không dám ngừng nghỉ dù chỉ một giây.
Cô bắt đầu cởi hai nút cúc áo đầu tiên cho bà ta dễ thở, thuần thục chắp hai tay vào nhau và đặt lên phần cứng giữa ngực, ngay trên xương ức, chỗ khoang liên sườn 4 - 5 bên trái.
Dùng toàn lực của cơ thể ép xuống, ấn thật mạnh rồi nới lỏng tay.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy không biết bao nhiêu lần, rốt cục người phụ nữ cũng tỉnh.
Bà ta thở từng hơi khó nhọc, vô thức đưa tay ôm ngực.
Quận Hy Ca chỉnh lại tư thế giúp bà ta, kéo đầu gối lên, ép bà ta nằm nghiêng bảy mươi lăm độ so với mặt đất.
Người phụ nữ khó chịu, vì chút xích mích trước đó với Quận