Triệu Lan Ngọc ngàn vạn không nghĩ ông cụ Diêm vẫn đang đợi mình, tồi tệ hơn nữa là ông cũng đã nhận ra bà.
Ngay khi bà vừa bước ra tới cửa, một người đàn ông cường tráng bỗng chặn đường bà.
Triệu Lan Ngọc giật lùi về sau, cảnh giác liếc nhìn người nọ.
Qua một lát, chỉ nghe hắn cẩn trọng nói: "Triệu phu nhân, phiền bà theo tôi một chuyến."
Nói rồi, người đàn ông xoay lưng đi về phía chiếc ô tô sang trọng đỗ bên lề đường.
Triệu Lan Ngọc không vội, bà nheo mắt nhìn khuôn mặt xuất hiện trong ô cửa kính nhỏ, âm thầm đánh giá.
Khoảnh khắc biết đó là ông cụ, bà do dự giây lát, siết chặt nắm tay rồi chầm chậm bước qua.
Ông cụ Diêm có chút mừng rỡ vì Triệu Lan Ngọc đã đồng ý gặp, song vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc.
Ông nhìn người đã từng là con dâu mình mà lòng không khỏi xót xa vì những điều bất hạnh con trai ông đã gây ra cho bà.
Ngậm ngùi vài giây, ông cụ cất giọng trầm khàn: "Dạo này con vẫn khỏe chứ?"
Triệu Lan Ngọc nhoẻn miệng cười thờ ơ, sau đó gật đầu nói: "Cảm ơn đã hỏi thăm, tôi vẫn khỏe.
Ông...!có gì muốn dặn dò tôi?"
Cách xưng hô quá đỗi xa lạ này khiến ông cụ ruột đau như cắt.
Ông có rất nhiều điều muốn hỏi, hỏi thời gian qua Triệu Lan Ngọc đã đi đâu mà bặt vô âm tín, hỏi tại sao bà lại nhẫn tâm bỏ mặc hai đứa con mà không thèm ngó ngàng lấy một lần? Vô vàn điều muốn nói, nhưng có lẽ ông nên để dành cơ hội cho hai người cháu trai của mình.
Dẫu sao cũng đã lâu rồi chúng nó không được gặp mẹ, tay bắt mặt mừng với mẹ.
Biết Triệu Lan Ngọc không có bao nhiêu kiên nhẫn, ông cụ chỉ hỏi đúng duy nhất một câu.
Và câu hỏi này, bằng mọi giá ông phải lấy được đáp án.
"Con có thể tạm gác mọi ân oán sang một bên, đi gặp A Dụ, A Lãnh được không? Hai tên nhóc ấy đều đã trưởng thành hết rồi."
Nghe đến tên con trai mà trái tim Triệu Lan Ngọc đau đớn không thôi.
Bà cố nuốt nước mắt vào trong, làn da bợt đi trông thấy.
"Lý do? Tôi có lý do gì để gặp chúng nó?"
Bà cười nhạt hỏi lại, mặc cho nỗi đau đang nhào nắn lòng mình.
Ngoài kia, đường phố xe cộ đi lại tấp nập.
Ngày hôm nay sắp sửa kết thúc, một hoàng hôn tuyệt đẹp buông xuống.
Ông cụ Diêm nhíu mày, một cái nhíu mày cũng khiến ông trông già đi chục tuổi.
Nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gối, ông lãnh đạm mở miệng: "Lan Ngọc, chúng nó đều là máu mủ của con.
Đây là điều con không thể phủ nhận."
Không thể phủ nhận ư?
Phải, Triệu Lan Ngọc không thể phủ nhận cả Diêm Dụ cùng Diêm Lãnh đều đang chảy chung một dòng máu trong huyết quản với bà.
Làm sao đây khi bà đã sinh con ra mà không có khả năng nuôi con khôn lớn?
Bà day dứt chứ, áy náy chứ, cũng cảm thấy tội lỗi xiết bao.
Nhưng đâu ai biết được rằng suốt bấy nhiêu năm nay, ngày nào bà cũng phải sống trong đau khổ khi mà mối tình thanh xuân vào 30 năm trước đã sớm lụi tàn và tan thành tro bụi...!Sau đó, nó để lại một vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong trái tim bà.
Triệu Lan Ngọc biết bản thân ích kỷ, nhưng bà lại chẳng thể ngăn nổi sự ích kỷ của mình.
Bà không phải là một người mẹ tốt!
Bà khẽ chớp đôi mắt ngấn lệ, bình thản đeo kính lên rồi mới quay người.
Mang theo sự nghẹn ngào, bà run run mở lời: "Được, tôi sẽ gặp chúng nó vào thời gian sớm nhất."
Nhìn bóng lưng cô độc của Triệu Lan Ngọc, ông cụ tự hỏi thời gian sớm nhất là bao giờ?
Trút ra một hơi sầu muộn, ông cụ phẩy tay nói với vị tài xế trẻ.
"Cậu cứ theo lời tôi mà làm, kết thúc vụ của thím Quyên cho