Mất một phút kết nối cuộc gọi, vào khoảnh khắc trông thấy gương mặt quen thuộc kia, Quận Hy Ca liền lộ ra một nụ cười mỉm.
Khẽ khàng đưa những ngón tay nhỏ nhắn chạm vào màn hình máy tính, Quận Hy Ca không nói một lời mà âm thầm quan sát.
Đường nét trên mặt Diêm Dụ đã có chút sắc bén hơn xưa, dường như là đã gầy đi.
Tóc anh cũng không còn bồng bềnh nữa, chúng xù nhẹ lên, thậm chí râu còn chưa cả cạo, mọc lún phún đầy cằm.
Lúc này, nhìn anh vừa xấu vừa già, nào còn dáng vẻ đẹp trai sáng ngời nữa chứ?
"Hy Ca, anh vẫn bình an vô sự.
Em đừng quá lo lắng, cứ yên tâm ở nhà dưỡng bệnh chờ anh khải hoàn trở về."
Mặc dù biết hiện tại bản thân lôi thôi, nhưng Diêm Dụ cũng chẳng nề hà gì.
Hai tay anh ôm chặt máy tính, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ấy.
Điều đầu tiên mà anh nói chính là thông báo tình hình cho cô, để cô biết rằng anh vẫn vô cùng khỏe mạnh.
Từng câu từng chữ của anh khiến Quận Hy Ca cảm thấy an lòng phần nào, khóe mắt cô cũng ngập tràn ý cười.
Chỉ cần anh không có mệnh hệ gì là được, nếu không phải chuyện này là bất khả kháng thì cô sẽ không bao giờ đồng ý cho anh qua bên đó mạo hiểm.
Tiền cũng hấp dẫn đấy, nhưng sao có thể hấp dẫn bằng người đàn ông này? Huống hồ...!cái mà cô thực sự quan tâm chính là an nguy của anh.
Lặng người một lát, Quận Hy Ca chợt bừng tỉnh.
Cô nhỏ nhẹ mở miệng, hình như đã không còn thấy bất kì sự lạnh nhạt, vô tình nào trên khuôn mặt trắng noãn ấy.
"Là chính miệng anh hứa chứ em không có ép anh.
Nếu...!anh không thể trở về, hoặc trở về mà mất một sợi tóc nào, em sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa."
"Bảo bối, lẽ nào em có dũng khí để từ mặt anh?"
Người đàn ông trưng ra nụ cười kiêu ngạo, trong lòng ấm áp như ngồi lò sưởi.
Ngoái đầu nhìn ra bầu trời hiu hiu bên ngoài, anh thấy thành phố Lucerne cổ kính này không còn lạnh nữa, ngay cả sự nhớ nhung đằng đẵng cũng được khỏa lấp.
Đối với lời lẽ đầy tự phụ của anh, Quận Hy Ca bỗng dưng nổi giận.
Cô rít qua kẽ răng, như thể muốn anh phải nghe cho thật rõ: "Diêm Dụ, em nói được thì sẽ làm được!"
Những lời này không phải để nói cho vui, Quận Hy Ca biết nguy hiểm luôn luôn rình rập anh, vì vậy cô không cho phép anh được mảy may lơ là cảnh giác, càng không cho phép anh xem thường tính mạng của mình.
Diêm Dụ với cô trân quý còn hơn cả một bảo vật, nếu cô đã không thể ở bên anh thì cô phải nghiêm khắc với anh.
Ít nhất khi làm như vậy, có lẽ cô sẽ bớt lo âu hơn.
Phàm là những điều Quận Hy Ca đã quyết, bằng mọi giá cô sẽ thực hiện được.
Cho nên, Diêm Dụ không dám vô tư đùa giỡn nữa.
Quãng thời gian qua đầu óc anh quá căng thẳng, tưởng chừng như dây đàn có thể đứt phựt bất cứ lúc nào.
Phải chăng vì thế nên thời điểm hiếm hoi được trò chuyện cùng cô, anh muốn mình và cô thoải mái hết sức có thể?
Tâm ý của anh không phải Quận Hy Ca không hiểu.
Nhưng cô không có tâm tình nào để hùa với anh, trong khi cô đang căng thẳng, mà cô vốn cũng không biết đùa.
Kín đáo đưa mắt nhìn ba chàng trai kia, Quận Hy Ca muốn hỏi bọn họ đã lấy được thông tin mà cô cần chưa.
Tên tóc đỏ lắc đầu ý bảo là chưa.
Bọn hắn cần thêm thời gian, máy tính này không biết cài cái gì, mãi vẫn không xâm nhập được.
Quận Hy Ca vô thức hít sâu, viền áo bị cô siết nhăn nhúm lại.
Cô sợ kết nối quá lâu Tư Sinh sẽ phát hiện hành tung của anh, dẫn đến sự việc bị bại lộ.
Mặc dù anh không nói nhưng cô gần như đã biết tất thảy.
Bây giờ, Tư Sinh chính là kẻ thù trước mắt mà bọn họ cần đối phó.
Thế lực của ông ta quá mạnh, Diêm gia nghiêng về kinh tế, xét trên mặt bằng chung, rõ ràng là yếu thế hơn.
Cô xoa nhẹ thái dương, Diêm Dụ trông thấy liền nhăn mày lại.
Đang lúc anh định hỏi cô làm sao thì Đoàn Mộc Liêm bỗng ném một chiếc bút vào người anh, nhắc nhở anh rằng không nên kéo dài thì