Qua nửa tháng nữa, Quận Hy Ca hoàn toàn có thể đi đứng mà không cần đến xe lăn.
Mọi thứ đã không còn là vấn đề, sinh hoạt của cô cũng khác.
Lúc này, cô đang tỉ mỉ tập những mũi khâu trên đồ thí nghiệm.
Bởi vì đã bỏ bê quá lâu nên động tác của cô có chút cứng ngắc, cổ tay cũng không còn duy trì được sự linh hoạt vốn có.
Tuy nhiên, cô không vì vậy mà nản lòng hay chùn bước.
Bây giờ, cô đã không còn khiếm khuyết nữa, cô vẫn có khả năng để trở thành bác sĩ.
Những giọt mồ hôi lấm tấm rơi trên vầng trán xinh đẹp, Quận Hy Ca mím môi thắt nút mũi khâu.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, cô lại cầm cuốn lịch lên đánh dấu, lòng thầm hy vọng anh sẽ về sớm một chút.
Cô biết, biết rõ "sắp về" trong lời anh không hề nhanh như cô tưởng, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng như kim châm...
Bấy giờ, khi Quận Hy Ca còn trằn trọc với những băn khoăn, trăn trở rối bời thì phía bên kia bờ đại dương, Diêm Dụ cùng với Quận Lĩnh và Đoàn Mộc Liêm đang kéo vali tiến vào sân bay Zurich.
Bọn họ phải cải trang khá nhiều, thậm chí còn phải thuê thêm người để giả vờ như khách du lịch.
Tách nhau đi vào sảnh chờ chuyển bay quốc tế, ba người không một giây, một phút dám lơi là phòng bị.
Rất có thể người của Tư Sinh đang bao vây quanh đây, mặc dù đã nhận được tin ông ta về nước từ một tháng trước để củng cố địa vị, song bọn họ quả thực không hề an tâm.
Ai mà biết đây có phải cạm bẫy hay không? Dù sao trong suốt mấy tháng qua, bọn họ đã mấy lần đầu rơi máu chảy vì bị ông ta tập kích bất ngờ.
Diêm Dụ bước đi thật nhanh, vạt áo sơ mi vạch thành đường cong lả lướt trong gió.
Trong khi chờ kiểm tra an ninh, anh rút một điếu thuốc ra, vừa đưa lên môi định châm lửa thì liền trông thấy tấm biển cấm hút thuốc nằm chễm chệ trên tường.
Thở dài, ngậm ngùi nhét tất cả vào túi, Diêm Dụ chọn đại một vị trí mà đặt mông ngồi xuống.
Đoàn Mộc Liêm cùng với ba vợ ngồi ở đối diện cách anh mấy mét, lúc này, loa phát thanh phát ra thông báo giục hành khách lên máy bay kẻo trễ giờ.
Như đã thống nhất từ trước, anh sẽ đi sau bọn họ một chuyến cho an toàn.
Trao đổi với nhau bằng một ánh mắt kiên định, Diêm Dụ gật đầu nhìn bọn họ mau chóng rời khỏi.
Khi qua hải quan, người đàn ông khư khư giữ chặt chiếc hộp vuông vức trên tay, nhất quyết không cho người nào đụng vào.
Nhân viên kiểm tra thấy vậy thì nhíu mày, cô ta nghiêm giọng hỏi anh: "Đó là cái gì?"
Diêm Dụ lấy áo khoác bao chặt nó như báu vật, anh nở nụ cười tươi rói, mí mắt cong cong như vành trăng non: "Bánh phô mai.
Dành cho vợ tôi."
Đáp án này nghe vô cùng ngọt ngào, nhân viên kiểm tra là phụ nữ cũng bị anh làm cho xao xuyến không ngừng.
Cô ta chỉ nhìn qua xem anh có giấu đồ vật gì trong đó không, sau đó liền cho qua.
Diêm Dụ thuận lợi lên được máy bay, qua hàng mấy tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, cuối cùng anh cũng có thể đặt chân lên mảnh đất Đế Đô tấp nập, phồn hoa.
Cảnh vật ở đây không có bao nhiêu thay đổi, khi anh đi chúng như thế nào thì khi về chúng như thế ấy.
Chầm chậm ngẩng mặt nhìn lên bầu trời trong xanh, Diêm Dụ nhếch môi đếm ngược thời gian.
Có lẽ Đoàn Mộc Liêm đã đưa Quận Lĩnh về rồi, cho nên, anh chỉ cần chờ đợi kịch hay diễn ra mà thôi.
Diêm Dụ đứng bên đường vẫy taxi, có điều, còn chưa kịp đợi được chiếc taxi chính hãng nào thì từ bốn phương tám hướng, hàng chục chiếc ô tô bỗng chốc lao vun vút về phía anh.
Gần như là không suy nghĩ, theo bản năng anh liền quăng vali đi, tự mở một lối thoát cho mình.
Những cuộc rượt đuổi căng thẳng như vậy anh đã trải nghiệm quá mười lần đầu ngón tay bên Thụy Sĩ, thế nên, tình huống bây giờ có thể nói là không khác gì ngựa quen đường cũ.
Đầu tiên, anh nhảy qua hàng rào của sân bay, kế tiếp liền lia đôi mắt như súng máy về bãi đậu