Quận Hy Ca dừng lại một phút điều hòa tâm trạng, cô thả lỏng thân thể, sau đó liền chầm chậm men theo cầu thang đi xuống.
Trong lòng bất chợt dấy lên sự thắc mắc, cô tự hỏi vì sao nơi này lại có một lối đi riêng dành cho xe lăn?
Lẽ nào là Diêm Dụ đặc biệt thiết kế cho cô?
Khả năng này khiến Quận Hy Ca cười khẩy, cô nghĩ anh ta không có rảnh rỗi đến vậy...
Cô lắc lắc đầu, bấy giờ mới dáo dác quan sát xung quanh.
Nhìn sơ qua có thể dễ dàng nhận thấy diện tích của dinh thự này rất lớn, chỉ tính riêng phòng ngủ của Diêm Dụ thôi cũng đã lớn gấp hai lần phòng ngủ của cô.
Nội thất mang màu sắc chủ đạo là màu xám tro, được bày trí vô cùng gọn gàng, chỉnh tề; hai bên cầu thang hơi dốc, bề mặt ẩn hiện những vết chạm trổ uốn lượn xinh đẹp, đem lại cho người nhìn cảm giác thanh thoát và tinh tế nhưng không đánh mất phần sang trọng vốn có.
Quận Hy Ca điều khiển xe lăn đi trong vô định, ước chừng hai phút sau, trước mắt cô mở ra một phòng khách rộng với đèn chùm sáng lóa.
Ông cụ Diêm đang ngồi một mình trên chiếc sofa bằng da, cúi đầu chăm chú nhìn vào bàn cờ tướng, ánh mắt tuy rằng già nua nhưng lại rất tinh tường.
Thấy người đến là Quận Hy Ca, ông cụ không bày ra biểu tình khác lạ mà chỉ vẫy vẫy tay: "Lại đây."
Quận Hy Ca chần chừ, song, xét thấy nét mặt thúc giục của ông cụ, cô liền đẩy xe lăn đi đến.
Ông cụ Diêm gõ nhẹ vào bàn kính, ôn tồn hỏi: "Cháu có biết chơi cờ không?"
Quận Hy Ca lãnh đạm đáp: "Dạ biết ạ."
"Vậy thì chơi với ta."
Quận Hy Ca nhăn mày, cô tính toán thật kĩ lưỡng, nhanh chóng đi một nước chiếu tướng.
Ông cụ vuốt cằm ra chiều suy tư, đoạn cười ha ha hai tiếng: "Cháu cũng thông minh lắm, nhưng muốn thắng ta thì còn lâu..."
Nói rồi, ông cụ tự tin đi một nước giải vây.
Thế cờ bỗng chốc thay đổi, Quận Hy Ca cũng không gấp gáp, cô bình thản nghĩ ngợi, một tay vẫn đặt trên đầu gối, còn một tay thì cầm quân xe của mình lên, trực tiếp vây chặt hoàn toàn quân của ông cụ.
Ông cụ Diêm hết đường di chuyển, kết quả chỉ có một, phần thắng tất nhiên đã thuộc về Quận Hy Ca.
Ông cụ Diêm trầm mặc nhâm nhi tách trà, đột nhiên ngửa cổ cười sảng khoái, những nếp nhăn trên mặt cũng vì thế mà hiện rõ: "Ta không nghĩ cháu sẽ lựa chọn cách này."
Quận Hy Ca nhếch mép, "Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả."
"Ồ, ta lại thấy quá trình rất quan trọng, bởi nó quyết định kết quả cuối cùng."
Một già một trẻ lời qua tiếng lại, ai cũng có những lý lẽ không thể bắt bẻ.
Quận Hy Ca rủ mi, cô nắm tay vịn xe lăn, nhỏ giọng gọi: "Diêm lão gia..."
Đúng vào thời khắc này, một tiếng nói khác đột ngột vang lên, dường như lấn át cả lời của Quận Hy Ca.
"Ông chủ, đã đến giờ dùng bữa rồi ạ."
Một người phụ nữ trung niên đi tới, cung kính gập người với ông cụ Diêm.
Quận Hy Ca theo bản năng ngẩng đầu nhìn, trong một thoáng liền chạm phải ánh mắt gai góc của bà ta.
Cô híp hai con ngươi, bà ta giật mình, tức thì lộ ra một nụ cười mỉm, thản nhiên dời mắt về phía ông cụ Diêm.
Ông cụ chống gậy batoong đứng dậy, nhìn qua cô rồi ra lệnh cho người phụ nữ đẩy xe.
"Thím Quyên."
Người phụ nữ hiểu ý, bà ta đứng sau lưng Quận Hy Ca, khóe môi ẩn hiện vẻ ác ý.
Sắc mặt Quận Hy Ca nặng nề, nghĩ bụng chuyện kia đành để nói sau.
Mà cũng chẳng biết ông cụ có biết về sự tồn tại của chiếc bật lửa cô đang nắm giữ hay không nữa? Nếu cô thực sự nói ra thì Diêm Dụ sẽ phản ứng như thế nào?
Hàng loạt câu hỏi rối rắm khiến đầu óc Quận Hy Ca xoay mòng mòng như chong chóng.
Hiện tại, cô vẫn chưa thể đưa ra quyết định cho hành động sắp tới của mình...
Quận Hy Ca ấn hai cái nhẹ nhàng lên huyệt thái dương, đang yên đang lành thì cả người bỗng nhiên bị một lực mạnh đẩy về phía trước.
Cô thất kinh mở to mắt, cứ đinh ninh rằng bản thân sắp ngã thì giây sau đã rơi vào vòng tay vững chãi của người đàn ông.
Diêm Dụ ôm siết bả vai cô, kịp thời ngăn chặn "bi kịch" của cô cùng với chiếc xe lăn.
Quận Hy Ca âm thầm thở hắt ra một hơi, đáy mắt đen tuyền khắc lên tia lạnh lẽo thấu xương.
Cô cảm nhận được ban nãy có người đã nâng bánh sau của xe lăn lên hòng làm cô trượt ngã...!Cảm giác này rất chân thật, cô không nghĩ mình phán đoán sai.
Ông cụ Diêm nghe thấy động tĩnh lớn bèn chựng lại bước chân rồi ngờ vực quay đầu.
Ngay lập tức, đập vào mắt ông là một cảnh tượng hết sức mờ ám, đôi vợ chồng mới cưới đang ôm ôm ấp ấp trong một tư thế kì quặc.
Khuôn mặt già chớp mắt đỏ lựng, ông cụ gõ gõ gậy batoong xuống sàn, cất giọng quát: "Hai đứa có để ông vào mắt không hả?!"
Diêm Dụ rút tay ra khỏi người cô, ánh mắt anh