Ngày đầu tiên sau khi Diêm Dụ cùng với Quận Lĩnh trở về, bọn họ tổ chức một buổi ăn mừng rất lớn.
Ông cụ Diêm, Diêm Lãnh tề tựu đông đủ về căn biệt thự, lặng lẽ rơi những giọt nước mắt nhẹ nhõm.
Sáng sớm, An Cửu đã lái xe ra ngoài, khi về còn dắt theo một người đàn ông, mà người đó không ai khác lại chính là Cố Trình.
Thấy hắn, Diêm Dụ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, liền nghe Quận Hy Ca nói: "Hai người họ vừa mới yêu nhau."
"Cái tên khó ở kia mà cũng biết yêu sao?"
"Anh ta biết yêu đó, hơn nữa còn là người tấn công trước.
Anh không biết thôi, để gặp được An Cửu, anh ta còn sắp xếp lịch khám dày đặc cho em.
Ban đầu em đã thấy lạ, ai ngờ là có dụng ý cả."
Diêm Dụ nhanh chóng bắt được trọng điểm, anh liếc qua Cố Trình, hai mắt hằm hằm hình viên đạn.
Dám nhân lúc anh không có ở đây mà bắt nạt vợ anh hả? Hừ, anh sẽ cho hắn biết tay!
Thời điểm Diêm Dụ toan đứng dậy tìm người tính sổ thì Quận Hy Ca bỗng nắm lấy cổ tay anh.
Cô lắc đầu tỏ ý không sao, thấy anh vẫn nhất quyết không nghe thì bèn mở miệng: "Coi như em là bà mối của bọn họ, anh cứ làm như có chuyện lớn lắm."
"Chuyện này đương nhiên là lớn, anh ta..."
"Anh ta là ân nhân của em."
Câu nói này khiến Diêm Dụ ngẩn người ra.
Phải rồi, nói thế nào thì Cố Trình vẫn là bác sĩ chủ trị của cô.
Không có hắn, chưa chắc giờ này đôi chân cô đã lành lặn trở lại.
Anh thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh cô.
Có điều, Diêm Dụ đương nhiên không dễ dàng buông tha như thế.
Trong lúc mọi người đang nhúng lẩu, anh vu vơ thốt lên một câu nhẹ bẫng: "Cố Trình, nghe nói bạn gái cũ của anh đã về."
Lời Diêm Dụ vừa dứt, không khí liền đông cứng lại.
Quận Hy Ca huých cùi chỏ vào sườn anh, quăng cho anh một cái nhìn sắc lẹm.
Đang yên đang lành người đàn ông này lại giở trò gì vậy?
Cố Trình cau mày, thấy vẻ mặt An Cửu khó coi liền than thầm hỏng bét.
Anh ta nâng đũa gắp thịt bò cho cô, nở một nụ cười không mấy thiện chí với Diêm Dụ ngồi phía đối diện.
"Diêm tổng cứ đùa, bạn gái cũ là bạn gái cũ, liên quan gì đến tôi chứ?"
"Không liên quan sao? Vậy chắc là tôi đã nhầm, cô gái ôm cậu ở quán cà phê chiều hôm qua...!là ai nhỉ?"
Diêm Dụ ra chiều đăm chiêu, mặc kệ Quận Hy Ca đang véo đùi anh nhắc nhở vẫn cứ nói huỵch toẹt ra.
Không phải là anh đơm đặt mà chính mắt anh đã thấy trên đường về đây, thậm chí Cố Trình còn suýt chút nữa bị người ta cưỡng hôn.
Vốn dĩ anh định nói chuyện này ra, nhưng lương tâm vẫn còn sót lại nên mới nhịn xuống tất cả.
Sắc mặt Cố Trình trầm xuống, còn An Cửu thì rất không vui.
Đương lúc mọi người căng thẳng, Tĩnh Tuyết cười cười hòa giải: "Lẩu sôi rồi, đừng nói chuyện nữa.
Nào, An Cửu, cháu ăn thịt đi..."
Đợi mãi không thấy Cố Trình chịu giải thích, An Cửu biết Diêm Dụ nói đúng rồi.
Cô nuốt không trôi, buông đũa xin phép mọi người đi lên phòng.
"Cửu Cửu, đợi anh!"
Cố Trình lập tức đuổi theo, dáng vẻ hớt ha hớt hải.
Thấy tình hình trở nên như vậy, Quận Hy Ca quắc mắt trừng anh.
Cô mở miệng trách móc, "Diêm Dụ, anh có thôi đi không? Lúc nào rồi mà anh còn..."
Chưa đợi Quận Hy Ca nói xong, Diêm Dụ đã nhíu mi đầy tủi thân: "Anh không có nói dối.
Cố Trình rõ ràng đã dây dưa với người con gái khác."
"..."
Quận Hy Ca câm nín không biết đáp trả ra sao, người đàn ông này chia uyên rẽ thúy mà còn có thể nói một cách đúng lý hợp tình vậy sao?
Khóe mắt Diêm Dụ rũ xuống, âm thầm nắm ngón tay cô liền bị cô tuyệt tình giật ra.
Không bỏ cuộc, anh đan chặt lòng bàn tay cô, còn cố ý cọ nhẹ như khiêu khích.
"Đừng giận, anh làm vậy là có lý do mà?"
Nghe