Linh bỗng nhiên gọi điện cho Vũ, cô ấy hỏi có muốn cùng làm một bộ phim ngắn hay không. Vũ nắm chặt ống nghe, yên lặng không đáp. Người bạn của côđang đưa ra một đề nghị vô cùng lớn lao. Vì Vũ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tham gia làm bất cứ việc gì liên quan đến phim ảnh. Cô thích chúng,nhưng lại chỉ muốn xem. Có rất nhiều điều khiến bản thân Vũ cảm thấymình mâu thuẫn, nhưng cô lại không thể giải đáp nổi.
Cô nói: “Linh này, tại sao lại là tớ?”
“Chỉ có cậu thôi Vũ ạ! Tớ đã mất rất nhiều đêm để suy nghĩ đấy. Tớ cần một người viết kịch bản, và người đó phải là cậu.”
“Nhưng tại sao? Tại sao nhất định phải là tớ chứ? Tớ chưa thể lên được ý tưởng lúc này. Cậu muốn tớ dùng ý tưởng của cậu ư?”
Đầu dây bên kia bỗng trở nên yên lặng, Linh cảm thấy rất khó để trả lờicâu hỏi này. Trong lòng của cô đã có một dự định, rằng phải làm một bộphim ngắn. Bộ phim đó nhất định phải có một cô gái bất an, luôn luônnghĩ mình cô độc và bị bỏ rơi. Bộ phim đó phải là Tháng Tám, phải có một người đàn ông như thế xuất hiện. Anh phải tuyệt tình với cô, phải chocô sự nhớ thương đợi chờ. Phải cho cô thấy được cần phải mở lòng với cảthế giới này. Nhất định, cô gái đó nhất định không được cô độc nữa.
Linh khẽ nói: “Vũ ơi, tớ chỉ có một cái tên cho bộ phim đó thôi. Mong là cậu sẽ làm như những gì tớ đã từng mơ nghĩ. Vũ, đó là: Tháng Tám củachúng ta.”
Nói rồi Linh cúp máy. Vũ vẫn chưa hề đồng ý rằng có tham gia cùng với cô hay không, nhưng hình như là trong lòng Linh luôn chắc chắn Vũ sẽ làm.Vũ đặt điện thoại xuống, liên tục suy nghĩ về cái tên của bộ phim màLinh nói. Tháng Tám của chúng ta? Tháng Tám của chúng ta ư? Thời giankhông thể là của con người được, tại sao lại cứ phải là của chúng ta? Vũ không ngừng hỏi bản thân, nhưng không hề muốn tự trả lời.
Cô pha ình một tách cà phê, ngồi lặng lẽ trước máy tính đang sángđèn. Cô đang quyết định, rằng nên xây dựng kịch bản của Linh hay làkhông. Linh là một người tài năng, cô ấy nhất định phải rất chắc chắnthì mới đầu tư làm một bộ phim ngắn cho riêng mình.
Ngoài trời mưa lại rơi, những cơn mưa cuối cùng hòng cứu vớt mùa hạ. Con mèo Xanh nằm bên hiên nhà, ngắm mưa bằng một đôi mắt lạnh lẽo. Tronglòng nó hẳn là chán ghét trời mưa, vì chẳng có con mèo nào là khôngthích sưởi nắng cả. Bà nội đã từng nói với Vũ rằng, mèo là loại động vật cô đơn. Chúng luôn cảm thấy lạnh. Dù là mùa đông hay mùa hè, thì chúngcũng vẫn lạnh thôi.
Xanh yên lặng, sự cô đơn của nó nằm trong đôi mắt ấy.
Vũ cúi đầu. Có lẽ cô nên viết kịch bản cho Linh. Một kịch bản về thángtám của hai người. Hãy cứ níu với, hãy cứ hy vọng. Cho dù không được như ước nguyện thì tháng Tám vẫn sẽ quay về.
…
Tuấn đã xuất hiện. Hai giờ sáng, anh một mình online trong vô vàn đốngnick của Vũ. Đó là những cái nick sẽ không bao giờ xuất hiện lại nữa, họ đã từ bỏ cô.
“Tôi đã tìm anh rất lâu, rất lâu.” Vũ gõ lên bàn phím, các ngón tay nhưbị co rút, cảm giác không thể đánh được lên bàn phím những tâm tư tronglòng. Cô chỉ có thể nói, tôi đã chờ anh rất lâu rồi. Anh có biết haykhông?
“Tại sao lại phải tìm tôi?”
“Vì anh biến mất quá đột ngột. Anh phải biết, khi chúng ta đã có mộtthói quen nào đó rồi, thì sẽ rất khó từ bỏ trong một sớm một chiềuđược.”
Tuấn gửi cho cô một icon mặt cười. Là một nụ cười đúng nghĩa. Anh nói: “Hóa ra tôi là thói quen của cô à?”
“Haha.” Vũ cười lớn.
Một buổi đêm ngắn ngủi đã bắt đầu như thế. Cô và anh trong cùng mộtthành phố, cùng một bóng tối, cùng nói chuyện với nhau. Anh bảo mấy ngày qua gia đình có chút việc, nên không thể online được. Còn cô nói, mấyngày qua vẫn luôn thức tới sáng để đợi anh. Đây không phải là yêu thương hay nhớ nhung gì hết, chỉ là luôn khao khát có một người để đêm bớt dài mà thôi.
Trong lúc chờ đợi Tuấn làm nốt công việc của mình, Vũ đứng dậy, đi phacà phê cho. Cô đun nước bằng ấm điện, đổ bột cà phê ra cốc. Khoảng nămphút sau có thể thưởng thức là vừa. Vũ thích uống cà phê sữa, thích cáivị ngầy ngậy của nó lúc đưa xuống cuống họng. Cô luôn nghĩ mình khôngphải người thích cà phê, chỉ là thích chút tạp nham trong những thứ màngười khác luôn luôn cần đến mà thôi. Cà phê sữa là vậy. Nó đã không thể giữ được nét đặc trưng của cà phê được nữa, trong vị cà phê luôn xuấthiện dư âm của sữa.
Vũ hỏi: “Tuấn này, anh đang làm gì vậy?”
Khoảng hai giây sau, Tuấn gõ trả lời: “Tôi đang đọc truyện của cô.”
“Đọc truyện của tôi ư ?”
“Phải.”
“Anh thấy gì?”
“Dạo này hình như cô càng lãnh đạm hơn thì phải. Càng ngày càng khép lòng. Các con chữ của cô đã nói lên điều ấy”.
“Tôi vẫn nói chuyện với anh đấy thôi.”
Tuấn lại cười, anh không nói gì thêm về vấn đề này nữa. Cô là một ngườikhông bao giờ chấp nhận khi người ta vạch trần bản thân. Có một điều gìđó trong lòng ngăn cản, khiến cô không thể đối mặt được.
Vũ bắt đầu kể cho anh nghe chuyện cô đang nuôi một con mèo, đang tiếntriển tốt đẹp với một người đàn ông ba mươi tuổi lạnh lùng. Cô nói đãđến thành phố của anh rồi, chỉ vì anh nói nó khá là lạnh lẽo. Cô tò mòmuốn biến nơi anh sống như thế nào, lạnh đến