Tôi định sẽ dùng chương này để kể lể về lý do vì sao tôi viết câu chuyện tẻ nhạt như thế. Rằng vì sao tôi lại viết một câu chuyện không có caotrào, chỉ có màu xám và cô đơn. Nhưng rồi tôi thấy không cần thiết nữa.Vì Vân từng nói với tôi rằng, độc giả ấy mà, họ giống như màu sắc, cậukhông bao giờ có thể bắt kịp họ được đâu. Vậy nên cậu chỉ có thể chọnlấy riêng ình một màu. Kiên định như thế mà cũng hờ hững như thế,cho dù họ có nói gì thì cậu cũng phải nghĩ, câu chuyện này viết ra làcho riêng mình cậu. Và nó là của cậu.
Thế nên, dù có hơi đường đột và thất lễ, nhưng có lẽ tôi phải bỏ quakhâu kể lể nhằm lôi kéo và khiến các bạn yêu quý tôi cùng câu chuyệnhơn!
Sau khi đọc xong truyện của tôi, bạn bè đều nói tôi hãy mang nó đi xuấtbản. Nhưng tôi nghĩ mình không có đủ khả năng, vì nó còn quá non nớt.Hơn nữa, nhà xuất bản yêu cầu rất nhiều, tôi cũng không phải là đứa chưa từng gặp qua thất bại trong chuyện này. Cho nên tôi nghĩ, nếu vận mayđến thì cứ đến. Còn tôi sẽ không tiến thêm bước nào nữa!
Như tôi đã nói, câu chuyện này là hành trình Ly Biệt của tôi. Phải, tôiđã nghĩ như thế. Nhưng viết xong thì có lẽ là không phải. Tôi chỉ có thể giã biệt anh, người trong tâm tưởng chưa bao giờ biết mặt, chứ khôngđược giã biệt