Nhâm Thạch kể từ giây phút ly khai thế giới này, đau đớn suy nghĩ, cậu rốt cuộc đã tạo nên nghiệt ngã gì mà mọi thứ xui xẻo luôn quấn thân cậu, đến lúc chết cũng chết theo cách thê thảm nhất
Thân thể bị ngã từ chung cư lầu mười sáu, đến khi hồn lìa khỏi xác mới biết mình đã chết tươi, hồn bay lơ lửng bất giác nhìn xuống, khiến cậu kinh hồn thác đãng, cái thứ nhầy nhụa, huyết nhục mơ hồ đó chính là mình sao?
Quá kinh hoàng rồi!
Nhâm Thạch bay lơ lửng nhìn trên lan can tầng mười sáu, cô gái có mái tóc dài hiện lên vẻ mặt hoảng hốt nhìn chầm chầm đôi tay mình, một lúc sau thì chạy như biến...
Má nó! Đến làm ma rồi mà cậu vẫn muốn chửi thề.
Tất cả tại thằng nhãi ranh đó.
Khâu Duẫn!?
Người giết cậu không ai khác chính là con bồ lẳng lơ của thằng nhãi kia.
Nhâm Thạch cố nói với hắn bao nhiêu lần là con ả đó chẳng có tốt đẹp gì đâu, vậy mà không thèm tin ông, còn nói ông đây vô sỉ dòm ngó bồ hắn.
Được lắm! Có cho ông đây cũng không thèm nhìn nhé!
Đúng là cái đồ bị cái đẹp che mờ mắt.
Người yêu của thằng nhãi đó biết mình nhìn thấu ả, nên có ý đồ với Nhâm Thạch từ lâu rồi, kết quả không ngờ cô ta lại dứt khoát đẩy cậu xuống tầng mười sáu như vậy.
Xem đi, ẻm đã tạo nghiệt gì rồi, một mạng người đó biết không?
Một người thì bị đồng tiền làm mờ lý trí, còn một thằng thì bị sắc đẹp làm mù mắt.
Ác nghiệt, ai nói thằng nhãi đó lại là bạn từ thuở mặc chung quần chứ, căn hộ rách nát này là của cậu, thằng nhãi Khâu Duẫn vốn không muốn bị cha mình quản nghiêm nên đã lôi kéo cậu cho ở nhờ, thế nghiệt duyên nào mà Nhâm Thạch lại đồng ý.
Đồng ý thì cũng thôi đi, lại còn mắt nhắm mắt mở cho thêm người yêu của hắn nữa.
Đang mãi chìm đắm trong hận thù, hồn bay lơ lửng của Nhâm Thạch bỗng nhiên vặn vẹo, co giật rồi hút vào một cái hố thật sâu, nếu như người bình thường bằng da thịt, sẽ thịt rã xương tan mà chết, nhưng Nhâm Thạch chỉ là một linh hồn còn vương vấn nhân sinh, mang nỗi hận thù chỉ đành ngơ ngác mặc mình bị hút vào.
Qua một lúc lâu Nhâm Thạch mới chậm rãi tỉnh lại, thần trí vẫn còn mơ hồ, thoáng ngơ ngác, đây là âm tào địa phủ sao?
Không đúng, chả có ông Diêm Vương nào hết, chỉ có một màn đêm trải dài vô tận, làm Nhâm Thạch hoa cả mắt giống như bị mù vậy.
Đây là đâu?
Bỗng ở đâu phát ra một âm thanh máy móc cổ quái ngay trong đầu Nhâm Thạch, làm cậu không chịu nổi đau đớn liền ôm đầu, không phải chết rồi sao? Sao lại đau đớn ra nông nỗi này?
Khi quen dần rồi, Nhâm Thạch mới nghe ra được giọng nói nọ đang nói với mình.
【 Kính chào kí chủ! Tôi là hệ thống mang số liệu 1511 duy nhất trên hệ mặt trời này, và ngài là người thứ 2000 được hệ thống buộc định 】
Có duy nhất hay không thì không ai biết được.
Cái quái gì?
Có phải ông trời thấy cậu chết quá "nhẹ nhõm" nên muốn đùa giỡn với cậu lần cuối?
Nhâm Thạch đang hoài nghi có phải cậu hóa điên hay không, thì âm thanh máy móc điên rồ đó lại vang lên.
【 Ngài phải tự
hào vì mình là người của hệ thống 】
Bớt nói nhảm dùm tao coi, không thấy tao đang đau đầu à?
Sau một hồi, một người và một hệ thống giao đấu thì Nhâm Thạch cũng nhận ra, gặp quỷ rồi!!!
Nhâm Thạch không tin là mình nhặt được của quý đâu toàn lừa người cả, cái gì mà không chết, cái gì mà làm nhiệm vụ qua các thế giới.
Chẳng biết có phải là điều tốt gì không, nhưng Nhâm Thạch lại thấy đây chính là cơ hội duy nhất của cậu.
Nhâm Thạch còn có cha mẹ và anh trai của cậu nữa, cha mẹ cậu đã li hôn từ lâu, nhưng mỗi tháng thường hay gửi tiền cho cậu, chính là Nhâm Thạch không quan tâm lắm, có tiền thì cứ lấy thôi, anh trai của Nhâm Thạch lớn hơn cậu không nhiều tuổi, đã có vợ, chị dâu rất xinh đẹp trẻ trung thường hay quan tâm cậu, đáng tiếc cậu nào còn trên đời này nữa chứ.
Nói cậu có hận ba mẹ cậu không thì câu trả lời là Không?
Vì sao ư? Vì cậu đã quá quen rồi, còn lạ gì nữa, nên Nhâm Thạch mới dùng một phần tiền tiết kiệm với vay thêm một chút tiền, liền thuê một căn hộ rách nát, bất ngờ thay tiền nợ còn chưa trả đã chết một cách thảm thiết!
Sau một phút hồi tưởng, tiếng nói không cảm xúc đó lại vang lên.
【 Hệ thống lập lại một lần nữa, kí chủ có muốn hợp tác đôi bên cùng có lợi không? 】
Có quỷ mới tin, nhưng ngoài mặt thì Nhâm Thạch giả cười ngây ngô, liền đồng ý.
【 Chúc mừng kí chủ, để ăn mừng kí chủ là người tròn thứ 2000, hệ thống sẽ tặng 500 điểm tích lũy, nếu tăng đến 100.000.000.000 điểm thì sẽ được quay về thế giới ban đầu trước khi phát sinh sự việc ngoài ý muốn 】
Cái gì? Còn có thể quay về, tốt quá rồi, có lời rồi, ha hả, trong thân tâm Nhâm Thạch cười khoái trá không ngớt, mà ngu ngơ không hề lưu tâm đến cái điểm số khủng bố mà hệ thống đưa ra.
Chưa vui được bao lâu Nhâm Thạch lại bị đánh úp bởi hệ thống lừa tình.
【 Nhiệm vụ của các thế giới như sau, trong mỗi một thế giới sẽ có nữ chính và nam chính, nếu thiếu ai thì thế giới sẽ nổ tung không tồn tại, nhiệm vụ của kí chủ rất đơn giản là một bên tiếp cận nam chính thành lập mối quan hệ hữu hảo, một bên khiến nữ chính về với nam chính, và sau đó hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ 】
Ngắn gọn súc tích, dễ dàng, đơn giản!
Mẹ nó!
Như vậy thì, Nhâm Thạch một bên phải bảo vệ nữ chính một bên phải tăng quan hệ với nam chính??? Rồi cái gì mà hoàn thành tâm nguyện giúp nguyên chủ!
Cánh chết thảm thiết như vậy, bị một cái hệ thống chết bầm không biết từ đâu xuất hiện buộc định như vậy, cậu còn trải qua được thì có cái gì để cậu bất ngờ hơn nữa không?
Tới đây đi...
________