Phương Ngạo ngồi taxi về cơ quan, Trì Thanh vẫn đi theo hắn như vậy, như một cái đuôi, hắn không phải chê anh ta phiền phức mà hắn không biết cảm giác lúc này của mình là gì, rất mâu thuẫn, Phương Ngạo tâm hỗn loạn về đến cơ quan.
Liền gặp ngay Lục Dương ngồi hút thuốc giữa cửa cơ quan, Phương Ngạo tiến lên, thu lại nét mặt mờ mịt.
"Đợi tao à!"
Lục Dương ngước mặt lên nhìn hắn một lúc, dụi tàn thuốc xuống nền: "Đợi cái rắm!"
Phương Ngạo bỏ qua liền nói: "Bạch Lam làm sao?"
Lục Dương mới đứng lên: "Cô ta đang ở trong!"
Khuôn mặt của Lục Dương rất khó ở, hiển nhiên đã gặp phải chuyện gì rồi, khuôn mặt như đi nặng thế kia, Phương Ngạo đi vào.
Bạch Lam tình trạng sức khỏe đã ổn định, vừa khỏe liền bị bọn La Điền Phong bế về đây, không những không phối hợp điều tra còn giả điên giả quỷ, Lục Dương không vì cô ta đẹp đã đấm cho một phát.
Khi Phương Ngạo bước vào, Bạch Lam có chút khẩn trương, tâm tình hắn rất phức tạp, hơn nữa vì cô ta mà suýt nữa mất mạng, cho nên nhìn thế nào cũng không thể vừa mắt.
Hắn ngồi xuống, ánh mắt cũng không buồn nhìn cô nói: "Tại sao lại muốn tự tử, cô có biết kéo theo cảnh sát cùng chết là tội gì không?"
Bạch Lam lại đột nhiên bình thản như nước, không nói gì, quyết định giữ im lặng.
Phương Ngạo rốt cuộc nhìn lên, Lục Dương lên tiếng.
"Mày thấy gì chưa, tao ngồi chừng nào cô ta im chừng nấy!"
Nhâm Thạch nhìn Bạch Lam, bỗng nhiên trong đầu ong lên một tiếng.
【 Hệ thống tạm thời báo lỗi, đình chỉ để sửa chữa, kí chủ cứ tiếp tục hoàn thành thế giới, hệ thống sửa chữa xong sẽ thông báo với kí chủ 】
Cái gì? Hệ thống có ngày cũng phải sửa chửa sao? Nhâm Thạch chẳng có hơi đâu quan tâm nhiều, ờ biến đi!
Bạch Lam không hề nói năng nảy giờ đột nhiên lên tiếng: "Tôi muốn gặp mẹ!"
"Giờ cô đang bị tạm giam, cô có muốn ra khỏi sân cũng không thể!"
Bạch Lam chỉ lập lại một câu nói: "Tôi muốn gặp mẹ!"
Phương Ngạo nhìn Lục Dương, Lục Dương nhìn Phương Ngạo, hắn cảm thấy tình huống này quả thật ấu trĩ hắn nói: "Để tao dẫn cô ta đi gặp mẹ, để xem cô ta làm gì!"
"Mày đi với Triệu Huy đi, tao bận gòi!"
Ánh mắt Bạch Lam hơi khác lạ, vô tình lại lọt hết vào mắt Phương Ngạo, một con người dù có thế nào cũng không thể trong một phút chốc mà thay đổi hoàn toàn như vậy, ma nhập sao?
"Tao có dẫn cô ta đi bây giờ đâu mà bận, đợi tới khi công ty nhà cô bị đập xuống thì tôi sẽ xin giấy rồi dẫn cô đi!"
Bạch Lam không nói gì, Lục Dương đã dắt cô ta vào trại giam.
Vụ chủ tịch Bạch thị làm chấn động cả nước, hễ bật tivi lên là toàn tin tức của ông ta, được biết công ty chi nhánh sẽ bị gở bỏ, hàng trăm nhân viên phải mất việc hơn nữa còn không lương, bây giờ bọn họ muốn kiện cũng không biết phải kiện ai.
Nếu như bây giờ muốn vớt được xác Trì Thanh lên thì phải mất cả tháng trời chứ chẳng ít, vì chi nhánh trước kia là của Bách Phương rất lớn, cái xác ở đâu hắn còn không biết, phải đập hoàn toàn mà công ty này lại ở ngay trên trung tâm thành phố, nếu muốn đập sẽ gây ảnh hưởng giao thông.
Buổi tối, Phương Ngạo vừa tắm xong liền ngồi xem máy tính, sau một thời gian không nói gì nhiều với Trì Thanh, Phương Ngạo lại nói: "Sau khi hoàn thành tâm nguyện của anh thì anh sẽ đi sao?"
Nhâm Thạch không ngờ được Phương Ngạo sẽ nói như vậy, sau khi hoàn thành tâm nguyện theo như kịch bản thì cậu phải đi, nhưng tới tận bây giờ chắc cũng sắp phải kết thúc thế giới cậu với hắn vẫn như người xa lạ, phải nói là người và quỷ xa lạ, Nhâm Thạch có hơi mất mát nhưng cậu có thể làm gì được, đợi đến thế giới sau cậu sẽ bù đắp hết thảy.
"Ừ! Tôi sẽ đi, nhưng thế gian này có một số thứ làm tôi lưu luyến ví dụ như cậu!"
Phương Ngạo đột nhiên run rẩy, không ngờ được câu trả lời sẽ là như vậy, hắn có hơi sợ, hắn sợ cảm giác này, hệt như sắp mất đi thứ gì đó ràng buộc với bản thân mình, hắn đối với Trì Thanh rất mông lung, hơn nữa Trì Thanh là một người đã chết, Phương Ngạo đột nhiên mở thông tin cá nhân của Trì Thanh lên để nhìn cho rõ ảnh trước khi chết của hắn, mặc cho Trì Thanh đang ở phía sau.
Đến khi nhìn rõ rồi, Phương Ngạo lại hoảng loạn, không phải đây là lần đầu hắn nhìn thấy ảnh của Trì Thanh, bây giờ nhìn vào cảm giác rất quen thuộc.
Nhâm Thạch nhìn Phương Ngạo tinh thần không tốt cho lắm, liên hệ với lời nói của mình, cũng có chút ám muội.
"Cậu đừng để ý những lời tôi vừa nói, tôi nói linh tinh thôi!"
Phương Ngạo đột nhiên nói, ánh mắt của hắn rất phức tạp, ẩn sâu là đau khổ cùng cực: "Anh có thể nói cho tôi biết anh là ai được không?"
Nhâm Thạch giật mình, không hiểu làm sao cậu nhìn thấy hắn đang yếu đuối cùng bất lực, bây giờ cậu phải nói làm sao, cậu đã nhận thấy hắn bất thường ngay từ lúc tỉnh dậy, Nhâm Thạch nghĩ hắn đã biết chút gì đó, nhưng bây giờ cậu phải nói làm sao?
Cậu là người hắn yêu và hắn là người cậu yêu sao?
"Cậu đã nhìn thấy gì sao? tôi nói với cậu cũng được nhưng cậu sẽ không tin tôi thì tôi nói với cậu có ý nghĩa gì chứ?"
"Tôi tin!"
Nhâm Thạch không hề giật mình vì lời nói của Phương Ngạo, cậu nói: "Vậy thì đợi đến lúc tôi tìm được thân xác, tôi sẽ nói với cậu!"
Phương Ngạo không nói gì nữa, hắn ngồi xuống, trầm tư bao phủ xung quanh người hắn, cho đến khi tới nửa đêm hắn mới lên giường, Nhâm Thạch cũng rất muốn thở dài, không biết là hắn đang rối rắm vấn đề gì.
Đến sáng ngày mai cậu không đi theo hắn nữa, mặc dù hắn không nói, nhưng Nhâm Thạch biết hắn rất phiền đi, để cho hắn một khoảng không gian.
Phương Ngạo đến cơ quan, chưa kịp ngồi xuống đã bị bọn Lục Dương quấn lấy.
"Mày nghe gì chưa Phương Ngạo!"
"Tao chưa nghe gì cả!"
Lục Dương cứng đờ một lúc lại nói vào vấn đề chính: "Từ ngày mai chi nhánh Bạch thị sẽ bắt đầu gỡ bỏ!"
Phương Ngạo phản ứng rất nhanh, hơn nữa còn bị giật mình: "Cậu nghe tin này từ đâu?"
"Tổng cục cảnh sát gửi chỉ đạo xuống, bảo chúng ta đi điều hành giao thông trong quá trình gỡ Bạch thị, là chỉ thị của tổng cục trưởng!"
Phương Ngạo trầm ngâm, xoa huyệt thái dương, nhanh hơn hắn tưởng, Phương Ngạo bất giác nhìn xung quanh, một bóng ma cũng không có, mọi khi cái đuôi này luôn đi theo hắn hôm nay lại không thấy nữa, tin tức như vậy anh ta chắc vui lắm, nghỉ đến chuyện này hắn lại cảm thấy mất mát không hiểu vì sao.
Đội của bọn hắn theo lệnh phải điều hành giao thông, tránh xảy ra tai nạn.
Sáng ngày hôm sau, cả con đường lớn bị chặn lại, không cho xe qua lại, bởi vì Bạch thị đối diện với đường lớn, lúc phá xuống phải cần diện tích không nhỏ, xe cần cẩu, xe tải...được điều đến, tất nhiên mọi người không đi đường lớn nữa phải đi đường vòng tất nhiên phải ách tắc giao thông, Phương Ngạo có mặt từ sớm, điều hành phương tiện giao thông.
Ánh mặt trời như thiêu đốt chiếu xuống, dòng chữ Bạch Thị bị gỡ xuống, hết thảy đều kết thúc, Nhâm Thạch hôm nay mới biết cậu không thể làm gì hơn là đi theo, nhìn mấy thứ linh tinh bị gỡ xuống, những thứ này liên quan gì tới cậu chứ? Cậu đâu phải là Trì Thanh, nhưng cậu giống Trì Thanh một chỗ ở thế giới hiện đại cậu và hắn đều đã chết.
Bọn họ phải tháo từng cái kính
trong công ty ra, nữa ngày chỉ tháo được một chút, đến chiều cũng chưa hề xong, Nhâm Thạch dự đoán khoảng gần tháng ở đây sẽ bằng phẳng không còn chỗ nào có tên là Bách Phương nữa, thật ra Bạch thị vẫn còn một công ty lớn do Bạch Đông làm chủ tịch, công ty đó đã bị niêm phong, tất cả các công ty chi nhánh khác cũng vậy.
Chưa đến bốn tuần, nhân công rất nhiều Bạch thị đã bị phá đi gần như là hoàn toàn, tất cả các mảnh ghép hay kính, đều bị hàng loạt xe tải mang đi đổ ở một nơi khác, tối ngày hôm đó y đột nhiên tới tìm Phương Ngạo, Phương Ngạo không thể từ chối vì chuyện phá Bạch thị y đã giúp hắn.
Nhâm Thạch sợ sẽ xảy ra chuyện gì cũng đi theo, Phương Ngạo đương nhiên không nói gì, nơi y hẹn hắn là một quán cà phê rất ít người, Phương Ngạo không nghĩ nhiều bước vào.
Nơi này rất bình thường, bình thường đến mức hắn cũng chưa bao giờ đến, quán này một số chỗ, mảnh tường đã bị ố vàng hơn nữa còn mốc meo, Phương Ngạo không phải có ý chê bai mà là với một người bên cạnh tổng cục trưởng như y lý nào lại sống bình thường như vậy, kiểu người như y còn thành thục hơn cả hắn.
Y đã ngồi ở đó từ trước, quán lại không lớn, hắn vừa vào đã nhìn thấy, y vẫy tay với hắn, Phương Ngạo lại gần, y đã nói.
"Cậu muốn uống gì?"
Phương Ngạo không nhìn menu đã nói với người phục vụ: "Cho tôi một chai nước suối!"
Y cười lên, theo cách nhìn người của Phương Ngạo người này có gì đó rất thần bí, hơn nữa lại nguy hiểm.
Y không muốn dài dòng nói: "Mấy hôm nay người của đội các cậu đã vất vả rồi!"
Ý của y là nói bọn hắn trong mấy tuần này thay phiên nhau trực điều hành giao thông, Phương Ngạo vừa nói vừa cười: "Anh mới vất vả, bọn người như chúng tôi thì vất vả cái gì!"
Y cũng cười, Nhâm Thạch nhìn qua nhìn lại, hai tên này nhất định đang đóng phim, Nhâm Thạch là ma còn ngửi được tia sát khí bắn ra từ bọn họ, Mộ Phàm trong mắt của cậu rất quái lạ, đương nhiên cậu vẫn nhớ thế giới trước là hắn ra tay cứu cậu, không biết vì mục đích gì, thế giới này lại càng mơ hồ.
Hai người cũng không phải là người thích vòng vo, y đột nhiên móc một bức ảnh ra từ trong ví, Phương Ngạo nhìn thấy bức ảnh này để trong mặc gương rất kĩ, vừa nhìn là biết cắt ra từ báo, đến khi nhìn rõ mới biết được, toàn thân cứng đờ, không phải là Trì Thanh thì còn ai?
Phương Ngạo đột nhiên rất ngờ vực, ánh mắt không tự chủ được nhìn sang Trì Thanh, Nhâm Thạch cũng kinh ngạc hệt như vậy, hết sức kinh ngạc.
Y đã nói: "Tôi biết cậu đang tìm xác của người này!"
Phương Ngạo không thừa nhận cũng không phủ nhận chỉ nói: "Anh quen người này sao?"
Gương mặt y bỗng chốc không vui, thoáng sờ gương mặt người trong ảnh, cử chỉ âu yếm như vậy lọt vào trong mắt Phương Ngạo, chói lóa cực kì, tâm tình xúc động muốn đứng dậy.
"Hôm nay nếu tôi không đến gặp cậu thì sau này tôi sẽ hối hận, hối hận cực kì!"
Phương Ngạo rốt cuộc đứng dậy, có ý muốn đi về: "Tôi không hiểu anh đang nói gì!"
Y cũng không cản hắn: "Tôi biết là cậu có thể nhìn thấy được em ấy!"
Em ấy? Từ em ấy phát ra trong miệng y có chút bi thương, Phương Ngạo nhíu mày, kẻ ngày là ai? Hắn cũng không hoảng hốt vì sao y lại biết hắn có nhìn thấy được hay không, người mà hôm trước hắn gặp đến hôm nay hắn gặp không hề giống nhau, kẻ khi đó có chút ngang tàng, kẻ này lại giống như đang khổ vì tình, Phương Ngạo lại như đến chuyện Trì Thanh có nói với hắn.
Thật ra tôi là bisexual, giới tính linh hoạt. Kẻ này là người tình của Trì Thanh?
Nhâm Thạch lại từ trong câu nói của Mộ Phàm mà biết được, thế giới này sắp kết thúc.
Phương Ngạo không nán lại nữa, nhanh chân bước ra khỏi quán, hắn đi rất nhanh chóng như sợ hãi thứ gì đó rất kinh khủng.
Đi được một lúc lâu, bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng hô kinh người.
"Phương Ngạo!"
Phương Ngạo chưa xoay mặt qua, đã bị ăn một cú đấm, cú đấm rất mạnh cơ hồ dùng hết toàn lực mà ra tay, Phương Ngạo cảm thấy cơ thể như đang trôi nổi, ngã xuống đất, hắn lắc đầu thật mạnh, ôm đầu đau như búa bổ, hắn cố gắng mở mắt để nhìn ra ai đang đánh lén hắn.
Ánh trăng mờ hồ, cùng với đèn điện mờ ảo, mắt Phương Ngạo nhòa đi, nhíu mắt lại, hắn kinh ngạc không nói nên lời, thân ảnh cao lớn người trong quán hắn vừa mới gặp nay lại xuất hiện ở đây, Phương Ngạo đứng dậy, không nói gì lao mình lên tung một chưởng ra, y cũng loạn xạ ăn một chưởng vào mặt môi cũng rách ra, tứa cả máu, y chỉ lau nhẹ khóe môi, ánh mắt hơi phức tạp.
Không nói gì, cũng không có màn dạo đầu cả hai lao vào đánh nhau như điên, Nhâm Thạch đứng chết trân, chuyện gì đây?
Tròng mắt Phương Ngạo tím ngắt một mảnh toàn thân đều đau đớn, y cũng vậy, cả hai va vào nhau, y bỗng thì thào bên lỗ tai hắn.
"Tao sẽ lấy lại kí ức cho mày đổi lấy mày phải nói cho tao biết em ấy đang ở đâu!"
Phương Ngạo không hiểu, hắn đều không hiểu, hắn mông lung như đang ở trên tầng mây, việc này là sao? Tại sao hắn lại phải đánh nhau trong khi hắn là cảnh sát, em ấy là ai? Phương Ngạo bất lực, hắn thật sự bất lực, trong giây phút mông lung ấy đầu hắn bị nắm lấy giật mạnh ra đằng sau, bụng ngay lập tức bị đạp mạnh một cú, rốt cuộc cũng ngã chổng vó.
"Mày mà nuốt lời tao sẽ giết mày!"
Nhâm Thạch hoảng sợ cực độ, bay tới dù cậu có che chắn cho hắn đi chăng nữa cũng không thể, cậu không thể làm gì được, cậu sợ Mộ Phàm sẽ phát hiện, Mộ Phàm rốt cuộc quay lưng đi.
Phương Ngạo không ngất, hắn rất tỉnh táo, hắn nhìn trời, tay chân như sắp bay lên, khóe mắt bỗng chốc bị lấp đầy bởi những giọt nước, mắt hắn nhòa đi, không biết mình đã khóc qua bao lâu, chỉ biết mình như kẻ vô dụng nhất thế gian này!
Tao sẽ lấy lại kí ức cho mày đổi lấy mày phải nói cho tao biết em ấy đang ở đâu! Quả là một cuộc trao đổi không có hời!
___________