Trong phòng Cao Dung như không tin vào mắt mình, chăn bị bà giật mạnh xuống đất, tiếng hét chói tai vang ra khỏi cổ họng.
Trên giường Thẩm Triệu Tôn bất động, đôi môi nhợt nhạt, gương mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, nhìn sao cũng không được bình thường.
Cao Dung run rẩy không kiềm chế được cảm xúc, nếu không nhận ra được hơi thở mỏng manh của Thẩm Triệu Tôn thì nhìn như thế nào Cao Dung cũng thấy con trai bà giống như "tử thi" đã chết nhiều ngày.
Đôi tay Cao Dung nắm chặt đến đỏ, nét mặt vặn vẹo, người đầu tiên bà nghĩ tới chính là đứa con hoang Thẩm Thiên Lương, chính là nó đã hại con bà ra nông nỗi này, bị nỗi hận thấu xương chiếm hết lý trí, gương mặt Cao Dung chẳng khác gì ác quỷ.
Thẩm Tô, Thẩm Diệu Lăng cùng nhà Thiệu Đường Thông chạy lên, Thẩm Tô liếc Cao Dung đứng bất động không biết đang suy nghĩ gì, rồi nhìn xuống giường thoáng sửng sốt, Thẩm Diệu Lăng không biết tình hình nghiêm trọng như vậy, một bên hu hu khóc.
Thiệu Đường Thông không biết làm gì hơn là gọi một bác sĩ tới xem tình hình.
Bác sĩ cũng nhanh nhẹn chạy tới, nhìn bệnh nhân rồi nhìn một đoàn người trông cậy vào y, vội lấy khăn lau mồ hôi, nhanh chóng kiểm tra, một lúc sau, vị bác sĩ mồ hôi chảy đầy mặt, không dám đối diện Đại tướng chỉ dám nhìn bệnh nhân nói: "Người không thể...sử dụng dị năng được nữa...nên tránh hoạt động mạnh"
Ngay tức khắc gương mặt ai cũng sửng sốt, Thẩm Tô không tiếc chế gào lên: "Nói bậy, nào có lý như vậy, trở ra ngoài một cái trở về liền như vậy, cậu đùa ta phải không?"
"Sự thật là vậy...rất xin lỗi ngài"
Cao Dung nghe không lọt một chữ thoáng chốc gương mặt liền biến dị.
Phương Minh một bên biết chuyện không thể cứu vãn vội nói: "Mong anh chị hãy bình tĩnh, chuyện quan trọng là Triệu Tôn vẫn còn khỏe mạnh là được rồi"
Thẩm Tô tức giận lỡ miệng nói lại, liền hối hận không kịp: "Nhưng nó chính là hi vọng của Thẩm gia, dị năng là phải có, không có chẳng khác nào phế vật"
Thiệu Đường Thông cùng Phương Minh sửng sốt, ngầm tức giận trong lòng, nói ra thì nếu gặp như vậy Phương Minh chính là lo cho sức khỏe của con hơn, dị năng mất vẫn còn người, người mất rồi thì phải làm sao? Phương Minh liền không thích cách cư sử như vậy của nhà họ Thẩm, chẳng khác nào mơ mộng hão huyền, tính mạng con cái chỉ là cát bụi.
Thiệu Đường Thông đánh nhíu mày một cái cùng ý nghĩ với Phương Minh, mặt dù hay gắt gỏng với con cái như thương con là sự thật chỉ là hay để trong lòng, giống như Thiệu Hác Đông ông có bao giờ trách nó phế vật hay vô dụng lần nào đâu.
Cao Dung đứng bên cạnh không nói một từ đột nhiên cử động thân thể, vọt xuống lầu, bước chân loạn choạng đi thẳng xuống bếp, trên hàng vật dụng, Cao Dung không ngần ngại rút phăng con dao, đi tới chỗ Thẩm Thiên Lương đang ngồi trên bàn ăn, giờ này Cao Dung muốn giết nó hơn bao giờ hết, nó chính là tai họa cho Thẩm gia, nó phải trả bằng máu thì gia đình này mới được yên ổn.
Nhâm Thạch toàn thân cứng đờ, biểu cảm lập tức khó tin, không ngờ Cao Dung lại quyết đoán như vậy, Nhâm Thạch đứng dậy, tay chống lên bàn ăn, khuôn mặt vẫn sóng yên gió lặng không nhìn ra biểu tình gì, tựa như không thèm để bà ta vào mắt, đoán xem Cao Dung định làm gì tiếp theo?
Thẩm Tô biết Cao Dung một khi nổi điên lên sẽ làm những chuyện mất hết lý trí, ông lập tức bước xuống nhìn toàn cảnh trong bếp, khuôn mặt biến sắc hoàn toàn.
"Cao Dung bà bỏ dao xuống, từ từ rồi nói chuyện..."
Cao Dung cười dữ tợn chỉ vào mặt Nhâm Thạch: "Từ từ nói chuyện? ông có biết là nó đưa Triệu Tôn trở về liền bị thảm như vậy, chắc chắn là nó đã làm gì Triệu Tôn, là nó có ý định triệt đường lui của Thẩm gia"
Nhâm Thạch nghe vậy liền cười nhạt kích trướng Cao Dung: "Thật ngại quá con trai các người được tôi cứu ra từ bọn tang thi nếu không bây giờ mấy người chỉ thấy là một đống huyết nhục mơ hồ"
"MÀY ĐI CHẾT ĐI____"
Cao Dung nhẫn nhịn hết được, thét chói tai, chạy về phía Nhâm Thạch, ý định đâm nó một nhát ngay tim kết thúc sinh mạng ngắn ngủi không nên có trên đời này của nó.
Thẩm Tô liền muốn phóng dị năng ra chặn con dao, chỉ là không ngờ con dao sắc nhọn bị một lực cản vô hình quay ngược trở lại đằng sau, Thẩm Tô không kịp ngăn, mũi nhọn đã đâm vào ngực Cao Dung chếch tim một ly, hoàn toàn là vì Nhâm Thạch lưu tình.
Thẩm Tô nổi bão, ánh mắt trăn trối đầy kinh ngạc mà quên cả đỡ Cao Dung hấp hối trên sàn lên.
Thẩm Thiên Lương có dị năng???
Không thể nào!
Thiệu Đường Thông và Phương Minh thấy ầm ĩ liền đi xuống nhìn thảm cảnh bên dưới không thốt nên lời.
Thẩm Diệu Lăng ngoài khóc chỉ biết biết khóc!
Nhâm Thạch trên tay có một dòng lôi điện quấn quanh trên cánh tay, liên tục xì xèo thay đổi hình dáng, ánh đèn sáng làm rõ khuôn mặt hung bạo của cậu, như ác ma đến từ vực sâu, bờ môi khẽ nhếch, biểu cảm hết sức tà ác hoàn toàn không giống như khuôn mặt luôn lầm lũi của cậu tựa như thách thức giới hạn của Thẩm Tô.
Thẩm Tô không cần biết nó là ai điên cuồng phi lên: "Mày giết mẹ mày rồi..."
Nhâm Thạch cười nhạt, tay còn lại phóng một đường lôi điện quật Thẩm Tô ngã chổng vó dưới sàn, chậm rãi bước lại gần, lời nói sắc bén rõ ràng vang lên: "Bà ta mà là mẹ của tôi? Ông sai rồi bà ta chính là mụ đàn bà ti tiện, bẩn thiểu, mẹ tôi cũng vì bà ta mà chết, bây giờ không trả giá thì tôi liền không chịu được"
Thẩm Tô ôm lồng ngực đau đớn phun một bãi nước bọt, ánh mắt ông nhìn đằng sau Nhâm Thạch, Cao Dung bị thương ở ngực cầm con dao từ từ lết đến chân Thẩm Thiên Lương mà nó hoàn toàn không biết, Thẩm Tô liền mở miệng câu giờ: "Mày giấu chúng ta bao lâu rồi?"
Thiệu Đường Thông nhìn một màn người một nhà tàn sát lẫn nhau này không hề có ý định can thiệp, nhìn cái cậu Thẩm Thiên Lương này liền biết người này không đơn giản mà ân oán gia đình họ không hề liên quan tới ông, cơ hồ đây chính là cái gia đình phức tạp nhất nếu chết thì ông sẽ mở lòng từ bi chôn cất giúp, còn hoàn toàn là bộ mặt lạnh câm cùng Phương Minh ra sau nhà.
Nhâm Thạch lười trả lời, trước khi Cao Dung dùng hết sức lực đâm vào bắp đùi Thẩm Thiên Lương thì bàn tay trở nên mềm nhũn, con dao "keng" rơi xuống.
Nhâm Thạch không xoay người lại, tức giận nói: "Đừng dùng cái cách ti tiện này với tôi"
Cao
Dung nén đau đớn ở ngực bò tới, Nhâm Thạch cũng không để trong lòng, bà ta thì có thể làm cái gì lớn lao được chứ, không thể ngờ hơn được nữa, Cao Dung cư nhiên đang cắn cổ chân cậu, cắn đến bặt máu, đến Nhâm Thạch cũng bị giật mình hất phăng bà ta ra, thoáng nhìn cổ chân gằng mấy dấu răng bén nhọn của Cao Dung rồi nhìn khuôn miệng đầy máu tươi với nụ cười dữ tợn đó.
Nhâm Thạch cứng đờ toàn thân, không nỡ nhận ra hiện thực tàn khốc, mà đây là tự bà ta chuốc lấy Nhâm Thạch không hề muốn kết thúc sinh mạng Cao Dung như vậy.
Liền nghĩ đến Thẩm Triệu Tôn nỗi bất an cùng hổ thẹn dâng lên.
Thẩm Tô và Cao Dung được đưa đi chữa trị, riêng Cao Dung, Nhâm Thạch nhốt bà ta vào một phòng, hơn nữa còn khóa trái cửa, không yên tâm cho lắm, Nhâm Thạch liền dùng lội điện thành sợi quấn quanh khóa phòng.
Cơ hồ nhiễm virus sẽ không nhanh như vậy, ít nhất là sau cơn sốt, đến lúc ấy mọi chuyện sẽ bại lộ, Nhâm Thạch không hoàn toàn sợ hãi mà chỉ có nổi bất an mơ hồ, cậu sợ cách con người hận thù nhìn tang thi, ánh mắt đó hiện lên người cậu đáng sợ đến mức nào, cậu không muốn bị con người hận thấu xương.
Mà chút nữa là quên cậu chính là tang thi hoàng!
Lúc này đây Nhâm Thạch lại nhớ hắn, muốn hắn an ủi lòng mình lại, muốn hắn bảo vệ cậu, Nhâm Thạch chỉ bên hắn mới yếu ớt như vậy.
Bên này Thiệu Hác Nguyên cũng điên cuồng chỉ huy lực lượng, một bên tập hợp lính đặc chủng, cùng Uông Vũ Minh và Lưu Khải lục tung thủ đô tìm tang thi thần cấp, nhưng một dấu vết của nó Thiệu Hác Nguyên cũng không tìm ra như thể nó biến mất vậy?
Một bên hắn không thể chịu nổi nữa, người yêu hắn có thể đang rất cần hắn, cầm trên tay thiết bị truyền tin, phải nói là hắn rất ít khi liên lạc với ba hắn toàn là để lính báo cáo lại, Thiệu Hác Nguyên không nghĩ nhiều liền gọi cho ba hắn, rất nhanh đầu dây bên kia đã có kết nối.
『 Ba... 』
『 Có chuyện gì sao? 』
『 Ba nối máy cho Thẩm Thiên Lương giúp con 』
Đầu dây bên kia im lặng một tiếng, không hỏi vì sao như vậy, một lát sau, một tiếng vọng qua có lực sát thương rất lớn, quen thuộc gây nhung nhớ.
『 Thiệu Hác Nguyên?" 』
Hắn nôn nóng hỏi:
『 Hai ngày nay không xảy ra chuyện gì chứ?" 』
『... 』
Sự im lăng của Nhâm Thạch làm Thiệu Hác Nguyên lo lắng, hắn chưa kịp nói, lần này là tiếng nói nhẹ nhàng rung động lòng người, Thiệu Hác Nguyên liền biết có chuyện không hay.
『 Tôi nhớ anh! 』
Chỉ vì câu nói này mà Thiệu Hác Nguyên đã gấp rút ngay trong nửa đêm một đường không ngừng nghỉ bay về đến nhà, cơ hồ vừa đến nhà trời cũng đã tờ mờ sáng.
Lính đặc dụng một tay vác súng, được triệu tập bao vây toàn dãy nhà, phía trong cũng đứng chật kín, Thiệu Hác Nguyên lờ mờ suy nghĩ, nét mặt không mấy tốt lành.
Khi cả căn nhà ầm ĩ cực độ thì Thiệu Hác Nguyên cũng bước vào, hắn nghe thấy những lời độc địa làm toàn thân chấn động.
Tiếng khóc nháo tê tâm liệt phế của Thẩm Diệu Lăng, tiếng gầm gừ trầm thấp cùng với tiếng móng tay cào vào cửa vang lên một loạt âm thanh kinh rợn chói tai.
Hôm nay chính là một ngày thảm khốc của Thẩm gia.
"Mày căn bản không phải là người, mày chính là tang thi, mày chính là quỷ ăn thịt người"
"Mau giết nó, mau bắn chết tươi nó, nó hại Triệu Tôn nó giết mẹ nó rồi, mày là cái thứ súc sinh đáng ghê tởm..."
Thẩm Tô như đàn bà mà rống lên.
Thiệu Đường Thông không hề nghĩ mọi chuyện lại phát sinh như vậy, tang thi vào nhà ăn cơm, nó còn ngủ tại nhà ông, nghĩ thôi cũng đã thấy rùng mình.
Cao Dung giờ đây bị phát điên, thì chính là tang thi gớm ghiếc, bà ta quằn quại tay chân, miệng liên tiếp gầm gừ, móng tai cào vào cánh cửa, sau cánh của này chính là tang thi, mà "người" trước mặt này Thẩm Thiên Lương cũng là tang thi?
Thiệu Đường Thông trải qua bao trận chiến bây giờ cũng thật rối ren, ông biết nó không dễ đối phó, nên mới sáng ra ông đã triệu tập đội hình lính đặc chủng bao quanh Thẩm Thiên Lương, chuyện đến nước này, nếu không bắt nó thì mọi chuyện sẽ càng tệ hại hơn.
Nhâm Thạch không đứng yên, chuyện Cao Dung nhiễm virus nhanh hơn cậu nghĩ, cậu hôm qua đã muốn giết Cao Dung trước khi bà ta nhiễm virus nhưng cậu lại có gì đó không muốn, thật sự là cậu hổ thẹn với Thẩm Triệu Tôn.
Nhìn Thẩm Triệu Tôn bơ vơ đứng đó, tối hôm qua hắn ta đã tỉnh rồi, hôm nay lại nhận được một tin chấn động như vậy, chắc chắn là trong lòng rất hoảng loạn, hắn nhìn Nhâm Thạch khó tin đến vặn vẹo.
Nhâm Thạch căn bản không bỏ trốn là vì cậu muốn chờ Thiệu Hác Nguyên trở lại, nếu không thấy cậu hắn rất đau lòng.
Thiệu Đường Thông cho nhắm súng, lôi điện của tay Nhâm Thạch liền chớp nháy...
Đột nhiên một tiếng gào vọng từ phía cửa kìm nén vọng lại.
"DỪNG TAY____"
Lúc này Thiệu Hác Nguyên lửa giận ngút ngàn như muốn ăn thịt người, toàn thân tỏa ra hơi thở tàn khốc đỏ rực, tử khí lạnh lẽo đến cực hạn khiến đám lính đặc chủng hơi chùn bước, nếu như có ai dám làm hại Thẩm Thiên Lương thì hắn sẽ phanh thây kẻ đó, gió lốc ở bàn tay chậm rãi hình thành.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Nhâm Thạch đến hô hấp cũng khó khăn.