Nhâm Thạch vừa bước ra khỏi Cố thị tâm trạng vẫn còn đang ở trạng thái mơ hồ, mặc dù rất vui vì thế giới này Cố Nghiêm không có hành động thừa thãi động chân động tay đánh cậu.
Điều kinh hách của Nhâm Thạch chính là Cố Nghiêm tại sao lại hôn cậu, quan hệ giữa nguyên chủ và Cố Nghiêm thật sự là kiểu quan hệ đó?
Nhâm Thạch đưa tay sờ môi mình, nhìn vào gương xe, ánh mắt liền chùm xuống, hắn ta thật quá đáng lực đạo mạnh đến nổi môi cậu sưng tấy ẩn đỏ lên.
Đột nhiên điện thoại trong túi quần reo lên inh ỏi, Nhâm Thạch vội với tay bắt lấy.
Đầu dây bên kia không kịp thở, lời nói nôn nóng như hét vào điện thoại.
『 Lão Đại có chuyện không hay rồi mong Lão Đại đích thân tới đây một chuyến 』
Bên đầu dây không ai khác chính là Lâm Phó, sau khi hắn ta để lại địa chỉ xong không như mọi ngày mà cúp máy nhanh chóng,
Nhâm Thạch liền biết chuyện này không đơn giản, thân thể nhanh chóng phi lên xe, một đường phóng tới địa chỉ.
Trong địa chỉ thì chính là một căn nhà hoang phế nhiều năm cách xa trung tâm thành phố nhiều cây số, ở đây xung quanh cây cối rậm rạp, lá cây rũ xuống âm u không một ánh nắng, khi Nhâm Thạch tới nơi cũng đánh rùng mình một cái.
Phía trước là bọn Lâm Phó canh cửa, Nhâm Thạch tiến lại gần, Lâm Phó như vớt được phao cứu sinh, vẻ mặt cực kì không tốt nói.
"Lão Đại Phùng Hạo đang ở trong không biết ra sao rồi"
Nhâm Thạch nhíu mi mắt nhìn vào trong nhưng không thu được cái gì, biểu tình phức tạp nhìn Lâm Phó: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Năm tấn thuốc phiện cùng với một ngàn lượng vũ khí đồng thời biến mất, bọn người đó muốn chúng ta hoàn trả gấp bội, Phùng Hạo không chịu nên bị lôi đến đây, bọn hắn không cho em vào trong nếu không Phùng Hạo sẽ chết"
Không hiểu sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy, bọn hắn đã kiểm tra rất kĩ lưỡng không có chuyện gì sai sót rồi mới chuyển hàng đi, không ngờ lại bị chơi một vố thấu trời như vậy.
Rốt cuộc là kẻ nào cũng dám cả gan như vậy?
Nhâm Thạch biểu tình đột ngột nóng giận nhả chữ qua kẽ răng: "Gọi thêm người tới, càng nhiều càng tốt"
Bản thân Nhâm Thạch bước lại gần cách cửa sắt, lấy đà đạp tới, một loạt tiếng gỉ sét chói tai vang lên, cánh cửa mở toang.
Nhâm Thạch nhìn khung cảnh bên trong liền tức điên...
"Lũ khốn!!!"
Phùng Hạo bị hai kẻ Alpha cao lớn thô kệch ghìm chặt bắp tay, đầu gối quỳ dưới đất khóe miệng máu một đường chảy dài, cả người nhếch nhác bụi bẩn đen xì, chắc chắn là bọn khốn đó đã tra tấn Phùng Hạo, bọn chúng kiếm đâu ra nhiều Alpha như vậy?
Khung cảnh bên trong thật sự tối tăm, Phùng Hạo quỳ dưới đất, bên trên còn một kẻ, chân bắt chéo tựa lưng trên ghế đưa lưng về phía cậu, kẻ này là một Alpha khí tức tàn khốc, xung quanh có ba bốn bọn áo đen Beta.
Nhâm Thạch đỏ mắt nhìn gã Alpha đó, Phùng Hạo thấy người tới, ánh mắt thực sầu khổ cùng chán ghét bản thân mình vô dụng nhìn Lão Đại, bàn tay vùng vẫy nhưng không cách nào thoát được, hắn tuy là Alpha nhưng đã bị kiệt sức mới cho người ta thỏa mái vũ nhục như vậy.
Phùng Hạo yếu ớt mở miệng: "Lão...Đ...ại"
Gã Alpha ngồi trên ghế, nghe tiếng động phát ra liền cười thành tiếng khó hiểu, đưa tay ngăn bọn người định rục rịch của hắn.
Bất chợt gã Alpha nọ xoay lưng ghế lại, gã ta thực sự rất tàn khốc, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng cùng khí tức đáng sợ nhìn Nhâm Thạch bằng ánh mắt vạn phần khó hiểu.
Toàn thân Nhâm Thạch toát ra một tầng mồ hôi lạnh, không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy khí tức này rất quen thuộc, càng quen thuộc thì càng không có chuyện gì tốt đẹp.
Nhâm Thạch không hề nhiều lời với gã lớn giọng ra lệnh: "Mau thả người!"
Một kẻ khác lên tiếng: "Mày nghĩ mày là ai? Đừng tưởng mày có người chống lưng là chúng tao phải sợ, nhà họ Mạc là cái thứ gì?"
Nhâm Thạch không nói hai lời phi lên đạp cho gã Beta này một cú, gã ta mất thăng bằng ngã chổng vó dưới đất ăn cát, với những kẻ này không nên nói nhiều mà phải dùng vũ lực để đáp trả.
Một giây sau chính Nhâm Thạch trở thành bia ngắm sống, tiếng rắc rắc kéo đạn vang lên, hàng loạt người chỉa súng vào đầu cậu, khung cảnh thập phần tàn khốc im lặng, giống như chỉ cần Nhâm Thạch có hành động thừa thải nào khác chúng sẽ nã nát sọ cậu.
Nhưng Nhâm Thạch là ai? Kẻ trải qua sinh tử nhiều lần, đối diện với cái chết gần trong gang tất như vậy, thì chả quan tâm cái gì là sống chết nữa. Phiến môi Nhâm Thạch nhếch cao, ý chỉ miệt thị hiện rõ trong ánh mắt, vặn khớp cổ tay nhìn kẻ đang nằm dưới chân như rác rưởi.
Bọn người đó tức giận đến muốn giết người, nhưng Lão Đại lại không cho phép, tức giận này làm sao nuốt trôi, Gã Alpha nọ từ trên ghế đứng dậy nhìn Nhâm Thạch phất tay nói: "Bỏ súng xuống hết cho tôi, Mạc Đường Chấn cậu ngồi xuống đây chúng ta từ từ nói chuyện, thực ra chuyện không phức tạp gì lắm"
Gã Alpha cho người thả Phùng Hạo, Phùng Hạo được giải thoát lết đến chỗ Nhâm Thạch đứng.
Nhâm Thạch cũng không muốn chết nhanh như vậy liền thành thật ngồi xuống, nhưng không phải là cậu nhượng bộ hắn ta, hai bên chia làm hai phía để ngồi, chính giữa là cái bàn gỗ dài, nhiều bọn Alpha lẫn Beta quay xung quanh Nhâm Thạch và gã Alpha kia.
Gã bắt đầu nói: "Mạc thiếu có thể gọi tôi là Lôi Khổng"
Nhâm Thạch không kiên nhẫn nghe gã nói nhảm như vậy: "Vào vấn đề đi
Hình như ngữ điệu của Nhâm Thạch đã chọc giận Lôi Khổng, hắn ta nói: "Các người đã thất hứa trước thì đừng nói cái gì là đạo lý"
Nhâm Thạch nhìn gã đáp: "Bao nhiêu?"
Lôi Khổng lập tức cười lớn: "Mạc thiếu gia thật hào phóng, bất quá tôi rất thích người thẳng thắn như Mạc thiếu đây..."
"Nhiều lời vô nghĩa, nói nhanh bao nhiêu?"
"200 tỷ"
Như nghe chuyện gì hài nhất thế gian, Nhâm Thạch rất muốn đạp một cú vào mặt gã, cậu chửi thề một tiếng: "Mẹ nó! Mày giết tao luôn đi"
Lôi Khổng không tức giận, gã cười quái đảng: "Đó là số tiền mà Mạc thiếu thất hứa, lô hàng của
chúng tôi đã trống không, tôi biết ăn nói thế nào với người trên tôi đây, xin Mạc thiếu hãy hiểu cho tôi"
"Hiểu cái con mẹ mày, hiểu rồi cho mày làm ăn cướp giữa ban ngày à? Lũ khốn!!!"
Nhâm Thạch tức điên thật rồi, tuy 200 tỷ chả là cái thá gì nhưng tại sao cậu phải cống nạp nhiều tiền như thế? Còn là cho không bọn người đó, lô hàng đó chả hiểu sao lại biến mất vô tung, chắc chắn có gì xảo trá ở đây, cậu không phải là kẻ đần độn mà không phân biệt được đâu là lừa đảo đâu là thật.
"Xin Mạc thiếu hãy chú trọng lời nói trước khi tôi còn cười với cậu, được thôi nếu cậu không muốn trả thì cái mạng nhỏ của cậu phải bỏ lại đây rồi"
Trong lúc đó một mảnh ầm ĩ ngoài sân, bọn người của Mạc Đường Chấn kéo tới, còn tới rất đông đúc hơn năm mươi người, bọn họ ai cũng cầm mã tấu vác súng lục, khuôn mặt đằng đằng sát khí như chuẩn bị giết người, dẫn đầu là Lâm Phó.
Lôi Khổng cảm thấy rất thú vị, liếc mắt bọn Alpha đứng kế bên, bọn hắn cũng nhanh chóng kéo ra nhập tàn cuộc.
Phút chốc trong phòng chỉ còn Nhâm Thạch, Phùng Hạo và Lôi Khổng đối mắt nhìn nhau.
Lôi Khổng hỏi lần cuối cùng: "Cuộc trao đổi này vẫn diễn ra chứ?" Nhâm Thạch không hề trả lời gã, gã khẽ nhấp môi: "Vậy được..."
"Ầm..." đột nhiên thân ảnh đồ sộ của Phùng Hạo xiêu vẹo ngã xuống, cần cổ vừa vặn trúng một phát kim tiêm, không biết là thứ gì, Lôi Khổng xoay súng tiêm trên tay nhìn Nhâm Thạch hết sức ôn nhu, ánh mắt nguy hiểm nhìn cậu.
Nhâm Thạch kinh hãi nhìn tứ chi co quắp của Phùng Hạo mà cảm thấy rét lạnh, rốt cuộc gã ta đã tiêm thứ kinh khủng gì cho Phùng Hạo: "Mày đã tiêm thứ gì?"
"Đừng sợ chỉ là thuốc gây mê dạng mạnh thôi không đáng ngại___" Lôi Khổng nói đến chữ cuối cùng thân ảnh Nhâm Thạch cũng không đứng nữa mà ngã ầm xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Lôi Khổng: "Ngoan!"
Đến khi Nhâm Thạch lờ mờ mở mắt ra đã thấy mình ngồi trong căn phòng trắng toát, xung quanh chỉ có màu trắng, Nhâm Thạch đang ngồi trên ghế nhỏ, tứ chi bị trói chặt lại không một kẻ hở, cậu bị váng đầu một lúc lâu sau mới hết.
Thằng khốn đó đã tiêm thuốc gây mê cho cậu, nếu như Nhâm Thạch có ngày thoát ra thì cậu sẽ không để hắn sống lỡ một giây.
Từ đâu có tiếng mở cửa vang dội, sau đó là tiếng đế giày vang lên "cộc cộc" lỗ tai Nhâm Thạch cũng nặng nề theo, khẽ nhíu mi mắt người tới không ai khác chính là Lôi Khổng, Thuốc mê vẫn chưa hết, Nhâm Thạch cử động chân còn không được huống gì là mở miệng chửi người.
Đột nhiên một mùi hương ghê tởm xộc thẳng vào mũi Nhâm Thạch, làm cậu rất muốn ói mửa tất cả thứ trong bụng ra nhưng không được, mùi này rất nồng nặc lan tỏa tứ phương, thực sự rất khó ngửi.
Đằng sau Lôi Khổng có hai gã Beta, hai gã lần lượt vác hai gã Omega, tới vứt xuống sàn, hai gã Omega như loài rắn mà quằn quại dưới sàn, hơn nữa thân trên không hề mặc áo, đều đáng ghê tởm là đũng quần bọn chúng lại ướt nhèm, hai gã Omega lấy tay cào cấu vào cơ thể, nước mắt như mưa mà chảy xuống ướt át, lấy tay mình liếm một cách bẩn thiểu, từng tiếng rên rỉ thô tục tràn ra trong cuốn họng của họ, một mùi hương kinh khủng toát ra khỏi người bọn họ làm Nhâm Thạch suýt ngất.
Nhâm Thạch biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt, hai gã Omega này đang đến kì phát tình, bọn họ tỏa ra mùi hương ngọt ngào dụ hoặc mê người khiến lũ Alpha không kiềm chế được bản thân, đấy gọi là chất dẫn dụ kêu gọi tình dục nhục nhã nhất của bọn họ, Nhâm Thạch đã quen mùi của Khâu Duẫn thì làm sao mà ngửi nổi mấy mùi bẩn thỉu này, Nhâm Thạch căn bản không hề bị mê hoặc gì hết chỉ là tình trạng của cậu rất không đúng, rất khó chịu...
【 kính chào kí chủ hệ thống đã tăng cảm xúc tiêu cực lên mức tối đa tạo tính chân thật 】
Nhâm Thạch; "..."
Nhâm Thạch bây giờ khó chịu đến nổi vặn vẹo, không phải tình dục mà vì hệ thống chết tiệt, trên trán Nhâm Thạch rỉ một tầng mồ hôi, chảy dài xuống cằm một đường xuống cổ rồi lặn vào ngực áo, hai gã Omega bắt đầu không chịu được quấn lấy chân Nhâm Thạch, lẳng lơ mà ngọ nguậy cơ thể, ánh mắt lấp kín nước mắt chứa đầy tình dục mà nhìn cậu.
Dây thần kinh lý trí của Nhâm Thạch bị đứt phực, một trận sát khí cuồng bạo nổi lên, Nhâm Thạch rít gào từng chữ qua kẽ răng.
"Chúng...m...ày...mau...cú...t..."
Lôi Khổng bờ môi khẽ mấp máy không biết là hắn đang nói cái gì, Lôi Khổng lôi điện thoại ra gọi điện cho một người, hắn liền cười nữa miệng.
Đầu dầy bên kia truyền qua một giọng nói trầm thấp: "Đã xong chưa?"
Nhâm Thạch nghe giọng nói quen thuộc đến cực điểm, trợn mắt đỏ ngầu lên nhìn Lôi Khổng như không tin vào tai mình, đổi lại chính là một tràn cười u mê của Lôi Khổng.