Ánh mắt Đường Phi bỗng hơi khác lạ nhưng hắn không lên tiếng.
Đường Tiểu Cơ thì nước mắt giàn giụa, cô không nghe lầm chứ: "Anh nói gì vậy?"
Nhâm Thạch mệt mỏi không hề đáp lại quay lưng bỏ đi: "Nếu em muốn nhìn Tần Mặc thì tới gặp Hạ Dật, hắn sẽ cho em vào nhưng chỉ một chút thôi"
Nhâm Thạch khẽ quay đầu bồi thêm một câu làm Đường Tiểu Cơ chết đứng.
"Anh mà biết em có tâm tư nào khác với Tần Mặc thì anh sẽ không để yên đâu"
Đường Tiểu Cơ lập tức hét lên, mấy người xung quanh ai cũng nghe thấy, khuôn mặt méo mó: "Anh mới gặp hắn mới có bao lâu, tại sao?...tại sao lại..?"
Lần này Đường Phi không ngăn cản em gái nữa, vọt lên huyền phù bay đi mất, để mình Đường Tiểu ở lại hình như bị dọa cho đau đớn, sắc mặt tệ hại, xóa sạch mọi ý định muốn gặp Tần Mặc nữa.
Nhưng cô sẽ không từ bỏ Tần Mặc, dù Thượng tướng có để ý đi nữa, cô giành được hạng nhất chỉ cần nói với cha mẹ và nguyên soái thì cô có thể được chọn bạn đời cho mình.
Đường Tiểu Cơ bước lên Cơ giáp lái đi vùn vụt rồi mất hút.
Tần Mặc dừng một chút đang trò chuyện với Tân Lục Hầu.
"Này tao có nghe lầm không?"
《 Cậu không nghe lầm, tai tôi bằng sắt vẫn nghe được! 》
Tần Mặc có ý trốn thoát khỏi đây lập tức quay đầu, không hiểu sao có chút mong chờ kí quái: "Không được phải trở về!"
Tân Lục Hầu hét lên: 《 Hắn nói gì thì kệ hắn, cậu sắp trốn được rồi tại sao phải quay về? 》
Tần Mặc bỗng nhiên cười lớn một cách khoa trương không như vẻ mặt cá chết thường ngày của hắn.
"Hắn nói tôi là người của hắn thì tôi phải quay trở về làm người của hắn mới đúng đạo lý chứ!"
Tân Lục Hầu là một cổ máy cũng muốn xông tới đạp Tần Mặc một cước.
《 Đồ điên! Cậu là đồ điên! 》
Tần Mặc nói quay lại mà hắn quay lại thật.
Khi Nhâm Thạch xử lý xong chuyện ở căn cứ thì lập tức tới gặp Tần Mặc.
Vừa mở cửa ra, đã gặp ngay một gã đàn ông để thân trần, chân để hờ ngồi trên giường đung đưa theo điệu nhạc, khuôn mặt vẫn Tần Mặc ngày xưa bây giờ lại cười tủm tỉm hệt như thằng ngu.
"Cậu...tỉnh rồi sao?"
Hình như đây là lần đầu tiên trong thế giới này cậu và hắn đối mặt với nhau như thế này, nhận ra mình vẫn chưa đưa áo cho hắn.
"Tôi đi lấy áo...cho cậu!"
Hình như có hơi lúng túng, Nhâm Thạch tìm áo mình cho hắn mặc, Tần Mặc không ngại ngùng gì cứ thế nhận lấy mặc vào, biểu cảm hết sức phong phú.
Tần Mặc đột nhiên nhìn cậu nói: "Hình như anh biết rồi..."
Nhâm Thạch hiểu hắn đang nói vấn đề gì, tinh thần lực đã bị bại lộ, kẻ mạnh như hắn không có cảm giác mới là lạ.
Nhâm Thạch thản nhiên nói: "Đúng vậy!"
"Anh sẽ gửi tôi cho Liên Bang sao? Anh sẽ đưa tôi đến sở nguyên cứu sao?"
Nhâm Thạch giật mình, Tần Mặc bị ngu hả, sao lại hỏi một câu ngốc nghếch như vậy? Khiến Nhâm Thạch hồ nghi nữa là tại sao hắn lại không bỏ trốn mà tự chui đầu vào lưới như vậy?
"Bởi vì tôi là người của anh sao?"
Nhâm Thạch lại sửng sốt, Tần Mặc hắn nghe lời cậu nói?
"Anh biết rồi! Tôi muốn đi thì tôi sẽ đi, muốn ở thì tôi sẽ ở, chúng ta từng gặp nhau sao?"
Nhâm Thạch đờ người, trưng bộ mặt ngây thơ như vậy để sỉ nhục cậu hả: "Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì, nếu như cậu_____"
Nhâm Thạch còn chưa nói xong Tần Mặc không biết từ khi nào đã rời giường tiến về phía cậu, trên người mặc quân phục của cậu đưa cho hắn càng thêm bức người, có chút hít thở không thông.
"Cậu làm gì vậy?"
Đến khi Tần Mặc dừng lại thì Nhâm Thạch đã bị áp vào bức tường, cậu đường đường là thượng tướng Liên Bang lại đi sợ một thằng nhóc đội lốt thằng khác như vậy, hoang đường, nhưng Nhâm Thạch không thể cưỡng lại mùi vị cơ thể rất lâu rồi không xâm phạm của hắn, nóng bức hỏa dục, không thể nói thành lời.
Tần Mặc ép sát cậu hơi thở cũng kề kế bên, bộ mặt tiếc nuốt nói: "Tiếc quá tôi là Alpha..."
Mặc dù đã biết trước Tần Mặc lại chính miệng thừa nhận tư vị rất khác nhau.
"Cậu...cậu là Alpha thì sao?"
"Tôi mà là Beta thì hời cho anh quá rồi!"
Nhâm Thạch đường đường là bề trên lại đỏ mặt, tưởng chừng như đã chai sạn mà khuôn mặt nóng hổi như đun trên lửa.
Tần Mặc lưu hết vào ánh mắt lưu manh liếm mép lộ răng nanh muốn cắn người, đột nhiên quang não Nhâm Thạch réo lên inh ỏi, cậu mới thoát khỏi ma trải xảo quyệt của thằng nhãi kia.
Dám ăn đậu hủ của ông!
Nhâm Thạch chưa kịp tức giận không kiêng kỵ Tần Mặc ở đây mở hẳn quang não lên.
Là Đường Phi gọi tới.
『 Thượng tướng mau đến Liên Minh Quân Đội 』
Tần Mặc ở phía sau nhìn thấy, cảm nhận được một mạt quen thuộc phát ra, người này hình như đã gặp qua đâu đó, người của tổ chức sao?
Người của tổ chức thì cũng chung ý định giết thượng tướng Liên Bang.
Đường Phi báo tới rất gấp, Nhâm Thạch không thể không qua liền, cậu nhìn Tần Mặc nói: "Cậu muốn đi đâu thì tùy tôi sẽ không cản"
Coi như Nhâm Thạch hiểu ý hắn, Tần Mặc nói nhỏ: "Anh tên gì quên rồi nhỉ?"
Đến tên cậu mà thằng nhãi này lại không nhớ, hừ! Thế mà đòi thịt ông, lớn gan lớn mật.
"Tôi tên Đường Minh nhớ kỹ!"
Tần Mặc làm bộ đưa tên lên tim khuôn miệng hình vòng cung trông rất giả tạo: "Vâng! Đường Ca! Tôi sẽ nhớ kỹ vì tôi là người của thượng tướng mà!"
Nhâm Thạch mặc hắn gọi như thế nào thì gọi, cậu liền gọi cho Ngô Chấn và Hạ Dật lái huyền phù đến Liên minh quân đội.
Trong khi đó ở nhà Đường Tiểu Cơ đang rất đau đầu vì cô làm rối tung cả nhà.
Đường Tiểu Cơ khóc lóc rất thảm: "Ba Ba nói khi nào con được hạng nhất thì ba sẽ cho con chọn bạn đời mà tại sao bây giờ ba lại đổi ý...?"
Ba Đường rất tức giận khuôn mặt trung niên đang ngồi trên ghế trà ông pha bị Đường Tiểu Cơ làm loạn đến nguội lạnh cũng chưa kịp uống.
"Câm miệng, ta nghe Đường Phi nói rồi, con chọn ai không chọn lại chọn người của thượng tướng, con muốn giành với anh con sao?"
"Nhưng con gặp em ấy trước, là con đã đưa em ấy về Liên Minh Quân Đội!"
"Chuyện này có khác gì nhau, con không nể mặt nguyên soái sao?"
Mẹ Đường Tiểu Cơ cũng đứng lên hòa nhã ôm con
gái khẽ vỗ lưng cô: "Thôi được rồi con đừng làm loạn nữa, thượng tướng đã muốn thì con có lên trời cầu xin cũng chịu!"
"Chỉ vì anh ấy là Thượng tướng sao? Con sẽ cầu xin nguyên soái"
Nãy giờ Ba Đường Tiểu Cơ chịu hết nổi tức giận đứng dậy: "Con đừng làm loạn nữa, chỉ vì một thằng đàn ông mà bại hại như vậy, nếu con dám gặp nguyên soái thì con đừng hòng tiến cấp nữa"
Đường Tiểu Cơ kinh hoàng hét lên: "Ba_____"
Nhâm Thạch vừa tới Liên Minh Quân Đội đã giáp mặt với Đường Phi, hắn ta khuôn mặt rất khác lạ, Nhâm Thạch có thấy cũng lười hỏi.
Hôm nay Hạ Dật bận chỉ huy, nên Ngô Chấn đi theo cậu, Đường Phi từ phía sau cậu cũng tiến tới.
Nhâm Thạch thấy nguyên soái và hiệu trưởng cùng với ba tên trung niên lạ mặt trên người mặt áo trắng hệt như áo blouse ở hiện đại, vừa nhìn là biết là người của sở nguyên cứu, bọn hắn tới đây là gì?
Nhâm Thạch thấy ba cậu chào một tiếng: "Nguyên soái!"
Về mặt của ông rất nghiêm trọng, gật đầu nhẹ với cậu.
"Có chuyện gì sao? Khảo hạch tại sao lại___"
Nhâm Thạch chưa nói xong đã bị một tên trong ba tên mặt áo blouse cắt ngang: "Thượng tướng tôi nghi việc này có liên quan với ngài!"
Ba tên này thấy cậu chỉ chào hời hợt còn dám cắt ngang lời cậu giống như không để cậu vào mắt, đám người trong sở nguyên cứu rất quái dị hệt như con rắn độc.
Hiệu trưởng hòa nhã hơn, tiến lên chào cậu với Ngô Chấn một tiếng, rồi bảo cậu ngồi xuống, rót nước cho cậu, mới giải thích lời đám người kia nói.
"Thượng tướng trong khi điều tra chúng tôi tìm thấy dấu vết của người Khu Mười Một"
Nhâm Thạch không hiểu: "Khu Mười Một?"
Nhắc đến khu Mười Một Nhâm Thạch có không hiểu cũng đúng vì ở trong nội dung thế giới không hề đề cập tới Khu Mười Một này.
Khu Mười Một chính là những phần tử khủng bố từ tất cả các khu hợp lại, Khu Nhâm Thạch ở là Liên Bang tức là Khu Một dành cho tầng lớp bề trên, tiếp theo là các khu khác cuối cùng là Khu Mười Một, các thành phần có tội nặng với Liên Bang đều bị vứt đến Khu Mười Một, nói trắng ra Khu Mười Một chính là một bãi tha ma dài vô tận những con người biến dị đủ thể loại, biến dị dị năng, biến dị tinh thần lực.
Đừng coi thường những người biến dị này chúng là những kẻ mạnh bạo hung hăng là mối nguy hiểm của Liên Bang, chúng ghét Liên Bang hơn bất cứ ai, nay lại có kẻ đột nhập Liên Bang mà không hề hay biết mục đích duy nhất chỉ có trừ khử kẻ mạnh như Nhâm Thạch chính là thượng tướng Liên Bang, khảo hạch xảy ra dị tượng chính là dị năng biến dị gây ra.
Nguyên soái không nói chuyện đột nhiên liên tiếng nói với Ngô Chấn: "Cậu chỉ huy tăng lực lượng canh gác căn cứ, ngày đêm huy động cho tôi!"
Ngô Chấn đứng nghiêm dơ tay lên tim: "Rõ!"
"Người Khu Mười Một này động đến người của chúng ta chẳng lẽ lại để yên cho bọn chúng?"
Nhâm Thạch bồi một câu: "Tôi không nghĩ vậy, Liên Bang quản lý rất chặt chẽ không thể có người từ khu mười một xâm nhập mà không ai biết, trừ khi___"
Hiệu trưởng lên tiến: "Trừ khi___"
"Trừ khi có gián điệp!"
Khi Nhâm Thạch nói xong sắc mặt ai cũng xấu đi, không phải là không nghĩ đến vấn đề này chỉ là người của Liên Bang nhất là người có quyền lực đã thề trung thành với Liên Bang, nếu như trái lời thề sẽ phản phệ mà chết.
"Không có khả năng!"
"Sao lại không có khả năng, chỉ cần kẻ này là kẻ mạnh phá bỏ lời thề dễ như trở bàn tay, trên cấp A là phá bỏ được chứ nhỉ!"
Hiệu trưởng sắc mặt xanh mét, trên cấp A, nghịch thiên như vậy tại sao phải làm con chó cho khu mười một, điểm nào cũng thấy không đúng.
"Khảo hạch bị đẩy lên trên cấp A chắc hẳn người thi hành đã vượt qua cấp A!"
Khi Nhâm Thạch trở về từ Liên Minh Quân Đội, sắc trời đã đen ngòm, vội vàng trở về căn cứ, cậu liền chạm mặt Đường Minh, suốt một buổi hắn không hề nói gì sắc mặt vẫn lạnh tanh.
Nhâm Thạch mới nói: "Cậu không đi điều tra sao?" Sao lại tới cản đường cậu?
Đường Phi mới lên tiếng: "Thượng tướng tôi biết kẻ đó!"
Nhâm Thạch giật mình: "Tại sao lúc nãy cậu không nói?"
Đường Phi đột nhiên tiến sát lại gần Nhâm Thạch ánh mặt sắc bén nhìn Ngô Chấn bên cạnh cậu.
Nhâm Thạch biết có kẻ thứ ba hắn sẽ không nói nhưng Đường Khi rất khác thường, mặc kệ Nhâm Thạch bảo Ngô Chấn tránh mặt một chút, Ngô Chấn không tình nguyện lên huyền phù trước, dưới ánh trăng chỉ còn mình cậu và Đường Phi mặt giáp mặt.
"Cậu nói đi!"
Đường Phi từ kẽ răng hung hăng phun ra ba chữ: "Là Tần Mặc___!"
Nhâm Thạch chưa kinh ngạc đầu óc bỗng dưng ngưng trệ, trợn trắng mắt lên nhìn Đường Phi cười gằn lên lóe một bên mặt khuất ánh trăng trông rất khủng khiếp.
Thân thể Nhâm Thạch đột nhiên khụy xuống mất ý thức ngã vào lồng ngực Đường Phi.
Ngô Chấn trên huyền phù chờ mãi không thấy thượng tướng ra, hắn vội vàng quay trở lại đã không thấy người đâu.
Đến khi Nhâm Thạch tỉnh dậy đã thấy mình ở một nơi xó xỉnh hôi hám.
____________