Khi tỉnh dậy Nhâm Thạch thấy mình nằm trong phòng y tế, cậu cực kì có phong độ mà nguyền rủa hệ thống chết tiệt làm đầu cậu bây giờ vẫn còn thấy choáng, Nhâm Thạch lơ đảng nhìn ra ngoài cửa sổ, biết được bây giờ đã xế chiều, chắc chắn mọi người tập luyện cũng sắp về rồi.
Nhâm Thạch kì thật không phải là người lười biếng nhưng sống tận hai kiếp cậu lại mất niềm tin vào cuộc sống hơn nên tốc độ cũng rùa bò lại, trốn một buổi tập luyện cứ coi như đãi ngộ của hệ thống đi.
Vừa suy nghĩ xong Nhâm Thạch nhìn về phía chỗ phát ra tiếng giày cao gót "cộc cộc cộc" trên sàn nhà.
Lam Thần tay bỏ vào túi áo blouse trắng, khuôn mặt nhã nhặn, bên môi luôn hiện ra nụ cười như thiên sứ, ánh hào quang nữ chính luôn chíu rọi xung quanh người cô ta.
Nhâm Thạch nhìn Lam Thần nghĩ kì thật nữ chính của thế giới này cũng là một mỹ nhân đấy làm cậu nhớ đến Cẩm Diệp bạn gái của Khâu Duẫn, chỉ có điều Cẩm Diệp kém sắc hơn Lam Thần rất nhiều.
Cẩm Diệp thì cậu không nói, còn Lam Thần cậu chưa tiếp xúc gì nhiều nên không thể phán đoán được.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông báo hết giờ tập luyện, Tào Quang Thương co chân co giò vọt chạy đến phòng y tế, hắn vừa định bước vào thì thấy Lam Thần tính nói gì đó với Lý Vương Lâm, bước chân hắn bỗng khựng lại, ánh mắt hơi âm trầm, tay vịn chặt cánh cửa.
Lam Thần không nhận thấy Tào Quang Thương, chợt tắt nụ cười có hơi khó xử nhìn Lý Vương Lâm, cô ngượng ngùng hướng Lý Vương Lâm nói xin lỗi.
"Lý Vương Lâm xin lỗi cậu chuyện hiểu lầm hôm trước"
Nhâm Thạch nhíu mày khó hiểu: "Chuyện hôm trước gì cơ?"
"À...cái chuyện tôi bất cẩn ngã đấy, tôi thành thật xin lỗi"
Nhâm Thạch nhớ ra bỗng sửng sốt, bây giờ xin lỗi có quá muộn lắm không? Cậu xua tay: "Em sớm đã quên không cần nhắc lại nữa"
Lam Thần một lần nữa lại cười rạng rỡ như hoa, bước chân lại gần Nhâm Thạch, tay tự nhiên xoa xoa mái tóc cụt ngủm của cậu.
"..."
Tào Quang Thương đứng ngoài cửa thu hết cảnh này vào mắt lập tức khó chịu trong lòng, nhưng đây không phải là chuyện chính hắn không hiểu vì sao bản thân mình lại giận cậu chuyện cỏn con này tận hai tháng, mà nguyên nhân gây ra không phải do cậu, hắn vò đầu, trách mình hết sức ngu ngốc, tay vịn vào cửa của hắn tăng thêm mấy phần lực như muốn bứng tung bản lề luôn vậy, đột nhiên máu nóng dồn lên não, vừa tự trách mình vừa giận, hắn không thích bàn tay xoa đầu Nhâm Thạch của Lam Thần, hắn giận không biết vì sao hắn giận!
Nhâm Thạch giống như trẻ em bị dọa, vẻ mặt có chút ngu ngốc, ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại Lam Thần: "Hơ hơ"
Tào Quang Thương không chịu nỗi nữa, giả bộ ho bước vào đánh tan bầu không khí: "Khụ khụ"
Lam Thần nhìn thấy Tào Quang Thương khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, lấp bắp nói vài từ rồi biến mất: "Mấy...cậu ở lại nói chuyện đi"
Lam Thần vừa đi khuất, Nhâm Thạch ánh mắt chuyển hết lên người Tào Quang Thương, hắn bây giờ áo lính ướt đẫm mồ hôi, có hơi sột sệt, chắc chắn là vừa tập xong đã chạy đến đây, Nhâm Thạch có chút không ngờ, khó hiểu nói: "Cậu tới đây làm gì?"
Tào Quang Thương chẳng biết vì sao giận, cộc lốc trả lời: "Tôi đến thăm cậu, không được à?"
Nhâm Thạch: "..."
Uống lộn thuốc hả?
Tào Quang Thương biết mình hớ vội sửa lại: "Tôi lấy cơm cho cậu"
Nhâm Thạch nhìn xung quanh hắn: "Thế cơm đâu?"
Tào Quang Thương: "..."
Sau hai lần nói chẳng đâu vào đâu của Tào Quang Thương hắn bỗng nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh nhìn thẳng vào mắt cậu ngập ngừng nói: "Mai cậu được về phép chịu tang cho ba
cậu, cậu...cũng đừng buồn"
Thôi được rồi, Tào Quang Thương hắn dở nhất là an ủi người khác.
Nhâm Thạch không biết vì sao rất muốn cười nhưng vì cảm xúc tiêu cực chưa tan hết trên mặt, nên Tào Quang Thương nhìn vào sẽ thấy cậu đang nén nổi đâu vào trong tim, khuôn mặt có bao nhiêu sầu não cùng bất lực, tiếng ừ nhẹ nhàng [nặng trịch] của Nhâm Thạch vang lên.
"Ừ"
Tào Quang Thương đau lòng, đột nhiên có cảm giác muốn an ủi cậu nhưng hắn không muốn làm cậu không vui thêm nữa.
Tào Quang Thương phá vỡ bầu không khí u buồn này: "Tôi đi lấy cơm"
Nhâm Thạch lần này bỗng nhiên mỉm cười với hắn, Tào Quang Thương rất muốn ôm tim đập như dỡ nhà của hắn, vội bước nhanh đi như tránh né cái gì đó.
Nhâm Thạch cuốn ba lô về nhà gặp "ba" lần cuối, xe quân dụng của quân đội đưa cậu về tận nhà, chiếc xe lăn bánh tới Thành phố X, khu A giành cho nhà quyền thế, từ xa Nhâm Thạch đã thấy căn biệt thự to nhất, lạnh lẽo đầy ám khí nhất trước mắt.
Nhâm Thạch bước xuống xe, vị đồng bạn khẽ vỗ vai cậu rồi lái xe đi: "Ba ngày nữa tôi tới đón cậu"
"Được"
Từ xa dì giúp việc đã nhận ra cậu, ôm mặt khóc mở cửa cho Nhâm Thạch: "Cậu về rồi..."
"Dì"
Nhâm Thạch khẽ gật đầu với dì ta rồi bước nhanh hơn vào trong, trong lòng cậu thật sự có chút xót thương thay cho nguyên chủ, cậu bị nhiễm không khí tang thương ở đây rồi.
Từ xa nhìn thấy "mẹ" cậu ôm quan tài của "ba" cậu khóc thảm thiết, lòng Nhâm Thạch nặng trĩu khẽ gọi: "Mẹ"
"Mẹ" Lý Vương Lâm nghe tiếng rất nhanh đã quay đầu sang nhìn Nhâm Thạch hai vành mắt đỏ hoe.
"Con trai..."
Ngày đầu tiên có rất nhiều người đến viếng thăm trong đó có một người cậu nhìn thật quen mắt, đó là một người đàn ông trung niên, bên cạnh có rất nhiều vệ sĩ hộ tống, nói một chút chuyện với cậu rồi đi ngay, hỏi "mẹ" cậu mới biết người này là doanh nhân thành đạt có một mối làm ăn với công ty nhà cậu coi như có chút quen biết Lý Vương Chiêu "ba" của cậu.
Nhưng nhìn sao thì cũng thật quen mắt...
Chuyện này Nhâm Thạch lập tức phải bỏ ra sau đầu vì phiền phức lại tới nữa, bởi vì trước mặt cậu là một người đàn ông mặt vest đen khá anh tuấn nhưng vẫn còn nét của trẻ vị thành niên, thật không nghĩ cậu ta mới 25 tuổi, trong kí ức nguyên chủ người này chính là em họ của Lý Vương Lâm, Lý Độ Thanh.
Lý Độ Thanh bỏ tay vào túi cực kì nhàn nhã, ý cười bên môi không khép lên tiếng chào anh họ Lý Vương Lâm: "Chào anh Lâm, đã lâu không gặp, ở trong quân ngũ mấy tháng nhìn anh khác quá, chắc đã quen dần rồi chứ nhỉ?"
Quen dần đầu cha mày!
Nhâm Thạch bị thái độ châm chọc của Lý Độ Thanh hơi bất mãn, ai biểu nguyên chủ Lý Vương Lâm tính tình thối nát quá chi giờ đi đâu cũng bị khinh bỉ.
________