Nhâm Thạch thì không sao nhưng Thánh Đức Phật này lại a dua vào nữa làm loạn xà ngầu lên, nó bị thê thảm không ít.
Nhâm Thạch mắc mớ gì phải day vào phiền phức như vậy chứ?
Mắt thấy Phương Ngạo phi thân tới, cơ thể hắn từ nhỏ đã dương khí mạnh, cho nên ma quỷ rất ít khi chọc tới hắn, hắn tiến tới đỡ Bạch Lam lên, Bạch Lam vẫn còn khó thở đến run người, nữ quỷ không bỏ cuộc, tròng mắt đỏ chót định tấn công Phương Ngạo, Nhâm Thạch tiến lên hất phăng ả ta, nữ quỷ này oán niệm rất lớn, ắt hẳn bị đào mộ hay là bị giết mới có oán niệm này, nó y hệt Nhâm Thạch.
Nhâm Thạch chỉ cản ả được một chút, Phương Ngạo nhanh chóng, đưa tay lên cổ Bạch Lam, một phát bứt sợi dây chuyền xuống, đốt ngón tay văng xuống.
Nữ quỷ đột nhiên biến mất, không còn tăm hơi.
Phương Ngạo thở hồng hộc gằn lên: "Tôi nói cô tháo nó xuống tại sao lại không tháo?"
Bạch Lam chưa định hình được đã nghe thấy tiếng hét bên tai, nhìn rõ người tới là ai, cô khóc không thành tiếng, khó thở cũng qua đi, Bạch Lam run rẩy lợi hại.
Mẹ Bạch Lam tiến lên: "Cậu là ai vậy?"
Phương Ngạo bỏ qua bà không trả lời, buông Bạch Lam ra, tiến tới lão đạo sĩ, mở còng tay ra tra vào, lão đạo sĩ không hề nói gì, mẹ Bạch Lam đã hét toáng lên.
"Tại sao lại bắt người ta chứ, cậu mau thả người ra!"
Phương Ngạo sắc mặt lạnh tanh nói: "Người này bị buộc tội hành nghề mê tín dị đoan, bà có thể mời luật sư cho lão ta!"
Bạch Lam lôi mẹ cô về, hướng Phương Ngạo cười lên: "Phương Ngạo cảm ơn chuyện lần này!"
Cô không thể nán lại đây lâu, khẽ gật đầu với Phương Ngạo lôi mẹ cô về.
Lão đạo sĩ mới hốt hoảng hét lên: "Thả tôi ra!"
Phương Ngạo tất nhiên không nói gì, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía Nhâm Thạch, Nhâm Thạch đột nhiên khẩn trương.
Phương Ngạo làm khẩu hình môi.
.Cảm ơn.
Nhâm Thạch cười toét lên, bám theo Phương Ngạo tới đồn cảnh sát.
Lục Dương biết chuyện không hay, cho nên vừa mới giải bọn đánh bạc về liền đánh xe tới con hẻm, không ngờ có chuyện thật, nhìn thấy Phương Ngạo dắt theo một lão già, mắt hắn cũng mở to.
Phương Ngạo nhìn Lục Dương nói: "Coi như cậu còn biết điều!"
Lục Dương đưa mặt ra kính xe nói tới: "Lập công to nha!"
Về tới đồn cảnh sát, đích thân Phương Ngạo tra hỏi, bọn Lục Dương ngồi bên cạnh hóng chuyện.
"Mời anh xuất trình giấy tờ"
Lão đạo sĩ sắc mặt không có cảm xúc gì, đưa giấy tờ ra, Phương Ngạo xem một chút.
Lão đạo sĩ bốn mươi ba tuổi nhà ở ngay con hẻm đó, ba mẹ đều đã chết, không có việc làm.
Phương Ngạo liếc nhìn lão, quần áo trên người lão rất kỳ quái, thật sự cho rằng mình là đạo sĩ sao?
Phương Ngạo đem đốt ngón tay để lên bàn, lúc nãy hắn có xoay lại nhặt lên, lão đạo sĩ cũng không buồn nhìn.
"Đốt ngón tay này là của ông phải không?"
Lão đạo sĩ nhợt nhạt nói: "Phải!"
"Là ông đưa cho cô gái kia phải không?"
Lão đạo sĩ không hề chối cãi: "Phải!"
Phương Ngạo nhìn thật kĩ, đốt ngón tay động vật không thể nào nhỏ bé như vậy, nhìn kĩ thì lại giống ngón tay phụ nữ, bị suy nghĩ kinh hoàng của mình làm cho biến sắc, Phương Ngạo giật mình thả đốt ngón tay xuống, đứng dậy.
"Ông lấy thứ này ở đâu ra?"
Bọn Lục Dương cũng quay sang khó hiểu.
Tiếng nói rợn người của lão đạo sĩ vang lên.
"Đào mộ, một ngôi mộ vô danh, lấy ra một đốt ngón tay trừ ma!"
Phương Ngạo biến sắc hoàn toàn, vuốt mặt, da đầu cũng run lên, bọn Lục Dương nghe như vậy, khủng khiếp lên tiếng: "Có chuyện gì vậy?"
Phương Ngạo lập tức bảo Lục Dương: "Gọi một chiếc xe cấp cứu từ bệnh viện tâm thần tới!"
Lục Dương không hiểu chuyện cũng làm theo.
Phương Ngạo day thái dương, lão đạo sĩ này có vấn đề về thần kinh mới có thể thốt ra những lời như vậy.
Nhâm Thạch nghe thấy liền suy nghĩ, đốt ngón tay đó, chẳng lẽ của ả nữ quỷ kia? Trên đời này cũng đó loại người biến thái như vậy sao?
Xe cấp cứu nhanh chóng tới, hai người bác sĩ bước vào, Phương Ngạo lôi lão đạo sĩ đứng dậy rồi lên tiếng: "Tôi đi cùng các anh!"
Tới bệch viện tâm thần, lão đạo sĩ vẫn đang trong tình trạng còng tay, Phương Ngạo chờ ngoài cửa.
Một lúc lâu sau, cách cửa mở ra, bác sĩ đi ra, Phương Ngạo nhanh chóng bước tới.
"Sao rồi bác sĩ?"
"Anh ta thật sự là có vấn đề, nói năng loạn xạ không giật mình hay biến đổi sắc mặt, tiện theo dõi chúng tôi sẽ giữ anh ta mấy ngày, để biết được tình hình cụ thể!"
Phương Ngạo mới nói: "Cho tôi nói với hắn ta một chút!"
Phương Ngạo bước vào trong, lão đạo sĩ vẫn ngồi thừ ở đấy, Phương Ngạo khó khăn đối diện lão lên tiếng: "Ông còn biết địa chỉ lấy đốt ngón tay kia không?"
Lão đạo sĩ nhìn hắn từ từ nói: "Sâu trong đường X"
Đường X? Đầu Phương Ngạo ong ong lên, hắn điều tra nhiều nơi đương nhiên biết chỗ này, không phải là nghĩa địa cổ sao?
Cái gọi là nghĩa địa cổ là vì nghĩa địa này nói đúng hơn là bãi tha ma đã có ở đây rất lâu rồi, do giáp ranh với thành phố, người thành phố cũng không ai dám mua mảnh đất đó để làm ăn, không có người thân để di dời, hoặc tín ngưỡng âm linh gì đó khiến họ không thể động vào.
Phương Ngạo bước ra nói với bác sĩ: "Chút nữa sẽ có người đến giám sát hắn ta, mong bác sĩ hợp tác đưa ra kết quả sớm nhất!"
Phương Ngạo về sở cảnh sát, Nhâm Thạch cũng đang ở đó, cậu cũng không phải người thích hóng chuyện gì, nên không có đi theo hắn.
Phương Ngạo vừa xông vào tìm đốt ngón tay bỏ vào bao ni lông, rồi nói với bọn Lục Dương: "Các cậu đi theo tôi!"
"Triệu Huy cậu tìm giúp tôi mấy người điều tra mộ à một bác sĩ pháp y nữa, tới đây nhanh!"
La Điền Phong thấy Phương Ngạo tình cảnh có chút hỗn loạn: "Có chuyện gì vậy Phương Ngạo?"
Phương Ngạo không tiện giải thích nhiều: "Chút nữa tới rồi biết!"
"Cậu nói với Đội trưởng chưa?"
Lục Dương đã chen vào: "Đội trưởng bận chăm vợ sắp đẻ chắc hôm nay không đi cùng chúng ta được!"
"Cậu báo với đội trưởng một tí đi, à sẵn tiện xin giấy phép điều tra luôn!"
Triệu Huy gọi xong: "Ngạo Ca bọn họ sắp đến rồi!"
Phương Ngạo lấy áo khoát trên ghế, ánh mắt chạm với Nhâm Thạch: "Đi thôi!"
Gồm ba xe, bọn Lục Dương một xe, điều tra mộ với bác sĩ pháp y.
Đi khoảng nữa tiếng rời xa trung tâm thành phố, đã hơn bảy giờ tối, bọn họ chạy trên con đường hơi gồ ghề ánh điện le lói không đủ để nhìn thấy mọi vật, Nhâm Thạch ngồi đằng sau cùng, nhìn Phương Ngạo lái xe, phía dưới còn có hai xe nối đuôi nhau.
Nhâm Thạch suy nghĩ nhất định phải là buổi tối sao?
Xe bỗng dưng dừng lại,
cảnh vật dần thưa thớt, Phương Ngạo cùng mấy người Lục Dương bước xuống xe, mấy người chuyên về mộ bước tới: "Cảnh sát Phương có chuyện gì với mộ ở đây sao?"
Phương Ngạo vừa đi vừa nói: "Đã có giấy phép rồi không vấn đề gì!"
Lục Dương mở cóp xe lấy cuốc đất, xẻng ra, thấy mấy người điều tra mộ cũng xách trên tay một cây cuốc.
Triệu Huy nhìn quang cảnh rợn cả tóc gáy, bám vào tay La Điền Phong, đến nơi, quả thực là bãi tha ma nhỏ, phía trước là cánh đồng, hai bên không có nhà cửa chỉ có nhà làm bằng tre dựng lên, chắc chắn là người dân dựng lên để trong coi hoặc để đồ, ở đây hoàn toàn không có điện.
Trong mắt của Phương Ngạo nhiều thứ không thể nói rõ rất nhiều, hắn nhắm mắt bỏ qua, nắm đèn PIN tìm kiếm, chân đưa loạn dưới đất, mộ ở đây mọc không đúng quy cách, chỉ có một nắm đất bọc lên, không hề có tên, tất cả đều vô danh, Phương Ngạo đưa đèn PIN, nhiều nắm đất đã bị vỡ vụn cỏ cũng bị hất đi, Phương Ngạo nhíu mày rất nhiều ngôi mộ bị như vậy, không ngôi mộ nào là lành lặn.
Kì quái.
Phương Ngạo tìm một ngôi mộ gần mình nhất, lấy từ trong áo khoát ra một sắp nhánh hương, mở bật lửa lên, hương thơm của hương tỏa ra, ánh lửa nhỏ li ti, hắn quỳ xuống cắm ba cây xuống đất, nhắm mắt lại niệm gì đó rồi lên tiếng.
"Đào ngôi mộ này đi!"
Đội điều tra mộ cổ tiến lên, dùng cuốc đào, chưa đào được mười lăm phút đã tới nơi, ấy vậy mà còn có hòm, hơn nữa còn cứng ngắc, Triệu Huy không dám lại gần, Phương Ngạo cùng Lục Dương bước tới, một trận tóc gáy dựng lên, gió ngày một lạnh, ánh đèn PIN soi vào, phía sau nhiều đất đá xuất hiện một mép đá không biết hình thù gì chỉ rất dài bằng cơ thể con người.
Lại đào tiếp, lớp đá rất cứng cáp, không biết đã mấy năm rồi, Phương Ngạo cùng đội điều tra mộ cổ dùng sức lực bưng lên, sau mấy phút chật vật lớp đá này cũng được bưng ra.
Một mùi ẩm mốc xông vào mũi, làm Phương Ngạo buồn nôn, bên trong có bốn mảnh đất đá chụm lại hành hình chiếc hòm, ngày xưa không có tiền mua hòm cho nên mới sử dụng đá to để làm hòm, không ngờ còn rắn chắc hơn cả hòm gỗ, bên trong xuất hiện một bộ xương khô, theo ánh đèn PIN chiếu tới, một trận lạnh thấu xương phong tỏa xung quanh Phương Ngạo, nhưng khuôn mặt hắn vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Bộ xương nằm gọn bên trên một tảng đá to, nhưng nó không hề lành lặn, không có cánh tay phải cũng không có chân trái, bộ xương nằm phía trên trong tản đá bao bọc xung quanh những tảng đá khác, không thể thất lạc hai bộ phận như vậy, hơn nữa tất cả điều lành lặn chỉ riêng hai bộ phận này là biến mất.
La Điền Phong thốt lên: "Kì quái!"
Bác sĩ pháp y tới xem xét một chút, nhìn bộ xương bị bào mòn, bà ta chuẩn đoán hẳn đã cách đây hơn sáu, bảy mươi năm.
Phương Ngạo trầm mặc nghĩ đến đốt ngón tay nhỏ nghi ngờ nổi lên.
Bọn họ lại tiếp tục đào một ngôi mộ nữa, tình trạng cũng y như vậy, đều thiếu mất cánh tay phải và chân trái.
Phương Ngạo đột nhiên sắc mặt biến đổi, xương hàm cũng hằn lên: "Chết tiệt"
Phương Ngạo nhanh chóng lấy máy ảnh trong túi ra chụp vài tấm.
Không phải chứ, bọn họ không điều tra được gì nên cẩn thận lấp mộ lại, Phương Ngạo gấp gáp cuối thấp đầu hướng hai ngôi mộ: "Làm phiền rồi!"
Hắn cùng bọn Lục Dương lên xe, trước khi lên hắn nói với đội điều tra mộ và bác sĩ pháp y: "Lần sau sẽ gọi điện cho mọi người!"
Phương Ngạo lái xe như điên đến con hẻm bắt đánh bạc hôm trước, dừng ngay chỗ mẹ con Bạch Lam đứng.
Bước xuống xe, nhìn căn nhà nhỏ, ánh đèn đỏ chót bên trong hiện ra.
La Điền Phong lên tiếng: "Đây là nhà của lão đạo sĩ kia sao?"
Phương Ngạo ừ một tiếng, tiến tới mở cửa, cửa không hề bị khóa, dễ dàng đi vào, bên trong có một bức tượng tự nặn hình thù kì quái, hai bên dựng hai ánh đèn đỏ, làm bọn hắn rất khó hiểu.
Phương Ngạo lên tiếng: "Căn nhà nhỏ mọi người chia nhau ra tìm đi!"
Lục Dương nói: "Tìm gì mới được!"
"Thấy cái gì kì quái thì báo!"
"Dù sao trong căn nhà này thứ gì cũng kì quái!"
Chưa tới một lúc đã nghe thấy tiếng Triệu Huy thét chói tai.
"A_____!"
Nhâm Thạch xông vào trước cũng muốn có da gà để nổi lên.
Con mẹ nó!
Bọn Phương Ngạo chạy vào, nhìn toàn cảnh biến sắc hoàn toàn, tóc gáy đều dựng lên hết, Triệu Huy tái mặc bám vào La Điền Phong.
Cư nhiên trong căn phòng chứa đồ chật hẹp này, ánh đèn rọi tới, xương trắng chất thành đống, đốt ngón tay rất nhiều rơi lã chã xuống nền đất, Phương Ngạo tiến lên quan sát, xác định chắc chắn là phần bị thiếu cách tay phải, chân trái trong phần mộ bọn hắn đào, tất cả đều ở đây, hơn nữa còn rất nhiều.
Phương Ngạo vuốt mặt, Nhâm Thạch nói lên: "Đào mộ mà không bị quỷ ám, lão đạo sĩ chắc chắn không phải con người!"
Phương Ngạo bỗng nhiên quay mặt qua, Nhâm Thạch nhìn hắn nói tiếp: "Nói cách khác là nửa âm nửa dương, hơn nữa âm lại lớn hơn dương, ngày lão còn trên đời hẳn rất ít!"
Phương Ngạo chết trân, chuyện ma quỷ làm hắn hấp thu không kịp nay còn chuyện linh dị hơn, Phương Ngạo có chút tiêu hóa không kịp.
____________