Ngọc Nhi ánh mắt tràn đầy sự cay độc, lời nói ra tràn ngập hung lệ trong mắt nàng hiện giờ chỉ có Bạch Linh chỉ muốn nữ nhân này chết, bản tính lương thiện đã hoàn toàn biến mất, nàng hiện giờ chính là một ác hỏa ma nữ trong mắt chỉ có sự chém giết điên cuồng.
Chịu chết đi Bạch Linh.
Hủy Diệt Trảm Không !
Ngọc Nhi phẫn nộ hét lớn hai tay nắm chặt cự kiếm hừng hực dị hỏa diễm như đốt trời xanh một trảm này vung xuống chính là hủy thiên diệt địa, Bạch Linh căn bản với một thân tu vi võ đế nhỏ bé không thể nào kháng cự nổi, cái chết đến với nàng chỉ là sớm hay muộn.
Phía bên dưới thân thể Bạch Linh ngã khụyu xuống dưới nền đất lạnh của Vĩnh Hằng Tinh sắc mặt tái nhợt vì kiệt sức đối với loại công kích hủy diệt kia nàng không thể chống đỡ nổi.
Không lẽ đây là kết cục cuối cùng của ta sao, ta hy sinh nhiều cho Cổ Viêm như vậy cũng chỉ vì hy vọng được gặp lại mẫu thân một lần, cho dù chết thêm lần nữa ta cũng không tiếc.
Nhưng mà xem ra không được rồi, mẫu thân xem ra con không thể gặp người được nữa rồi, con mệt mỏi quá ….
Khoảnh khắc này Bạch Linh hoàn toàn chìm đắm trong sự tuyệt vọng, trước cái chết đã định sẵn nàng còn có thể làm gì khác chấp nhận kết cục bi thảm của mình.
Phía trên cao Hủy Diệt Trảm Không vung tới là một trảm hình lưỡi liềm mang hỏa diễm hủy thiên diệt địa hướng tới Bạch Linh công kích.
Ầm ….
Một kích này giáng xuống phía dưới Vĩnh Hằng Tinh với độ cứng tuyệt đối của nó một vết xước cũng không có, trái lại là Bạch Linh trúng chiêu sẽ chết.
Sao …. Sao … sao có thể làm sao cô ta thoát được.
Ngọc Nhi cảm nhận hơi thở của nữ nhân này vẫn còn trợn mắt biến sắc, không tưởng tượng ra với thân thể mềm nhũn không còn chút sức lực nào làm sao có thể thoát được cái chết trong gang tấc.
Biết mình sắp chết, Bạch Linh không có ý định kháng cự chấp nhận kết cục bi thảm trước mắt nhưng hiện giờ một chút đau đớn cũng không có cảm thấy có điều gì đó khác lạ xảy ra.
Không phải chứ, mình từng chết một lần, nhưng cái cảm giác đó vô cùng đau đớn, còn lúc này …
Bạch Linh hoàn toàn không phán đoán được chuyện gì đang diễn ra chỉ còn cách mở mắt ra quan sát tình hình.
Trước mặt nàng hiện giờ là một thanh niên cao lớn vạm vỡ toan thân bao phủ bởi ánh sáng bạch kim sắc rực rỡ, nam nhân này chính là Cổ Viêm ở trạng thái bản thể của mình là một thực thể thần bí.
Cổ Viêm ca, thật sự là huynh sao ?
Không ngờ khoảnh khắc sống còn này, người ra tay cứu nàng lại chính là Cổ Viêm, được nam nhân mình yêu thích che chở bảo vệ cho dù một nữ nhân mạnh mẽ đến đâu cũng phải yếu lòng Bạch Linh cũng không ngoại lệ.
Hức hức !
Quảng Cáo
Viêm ca.
Bạch Linh nức nở khóc ôm chặt vào người hắn, lúc này nàng không khác gì như đứa con nít xa nhà mới được trở về được xà vào lòng mẹ mình cảm giác vô cùng ấm áp vô cùng hạnh phúc.
Được rồi mau nín đi, nếu cảm thấy mệt mỏi thì đừng có gánh chịu một mình, còn có ta đây, ngươi đó cho dù có là yêu đế, có là thần là thánh thì ngươi vẫn chỉ là một nữ nhân mà nữ nhân thì lúc nào cũng xứng đáng được che trở bảo vệ.
Một mỹ nhân như ngươi được một đại anh hùng như ta cứu có phải hạnh phúc lắm không ?
Cổ Viêm cúi đầu xuống nhìn nàng híp mắt cười ôn hòa nói.
Bạch Linh nghe được những lời chân thành của hắn, vội lấy tay lau nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp cảm động không nói lên lời, lúc này nàng không còn suy nghĩ được gì khác ngoài hắn, chỉ biết ôm chặt tựa đầu vào ngực hắn trong hạnh phúc.
Phía xa xa, Ngọc Nhi trông thấy cảnh tượng đôi nam nữ đang tình tứ đằng kia, máu nóng vốn dĩ đang sôi trào nay lại thêm máu ghen tuông của nữ nhân càng khiến nàng thêm phần phẫn nộ hơn, khuôn mặt đỏ bừng hai bên thái dương gân đỏ nổi lên sát khí cuộn trào điên cuồng như muốn ăn tươi nuối sống hai người họ.
Cổ Viêm xấu xa, nếu không muốn chết thì mau tránh xa con yêu nữ đó ra cho ta.
Ngọc Nhi tức giận chỉ tay thẳng vào mặt hắn quát lớn nói.
Đủ rồi đấy Ngọc Nhi, chúng ta dừng lại tại đây thôi, ngươi đã là người chiến thắng bây giờ ta tuyên bố cho phép ngươi chính thức làm thê tử của ta.
Còn không mau quỳ xuống thần phục ta.
Cổ Viêm ngẩn cao đầu cao giọng nói.
Khốn khiếp bao ta dừng lại, bảo ta thần phục ư, biết điều thì cút ra một bên cho lão nương không đến ngươi lão lương cũng đánh luôn đấy.
Ngọc Nhi trợn mắt tức giận cảnh cáo.
Nữ nhân này bị sao vậy, đầu óc có vấn đề rồi phải không rõ ra ta đã cho phép cô ta làm thê tử đúng như mong ước của cô ta, cô ta còn giận dữ gì nữa.
Cổ Viêm vẻ mặt phức tạp mở miệng nói.
Ta thấy có vẻ như Ngọc Nhi này có hai nhân cách một nhân cách lương thiện một nhân cách ta ác mà hiện giờ người ngươi đang đối diện chính là nhân cách tà ác của cô ta.
Hoàng Viêm bay tới lại gần mở miệng giải thích.
Vậy phải làm sao đây, không có cách nào đem cô ta trở về bình thường được sao ?
Cổ Viêm mở miệng hỏi tiếp.
Quảng Cáo
Theo ta thấy trong trường hợp này, nên dùng nắm đấm giải quyết chỉ có như vậy mới thần phục được cô ta.
Hắc Ma chen lời vào nói.
Cổ Viêm đừng có nghe lời Hắc Ma hắn nói, bạo lực sẽ chẳng giải quyết được gì, cách duy nhất chính là dùng thứ được gọi là tình yêu, chỉ có sức mạnh của nó mới có thể hóa giải phẫn nộ của cô ta.
Hoàng Viêm mở miệng nói.
Tình yêu ?
Đến ta còn không hiểu, ngươi thì hiểu được sao ?
Cổ Viêm mở miệng đáp.
Cái này, ta cũng không có hiểu, nhưng dù sao ta nghĩ nó cũng giống như lĩnh hội võ công vậy, chắc cũng không khác là bao, ta chỉ góp ý với ngươi vậy thôi chứ ta cũng có biết cái gì đâu về chuyện này do ngươi mà ra ngươi tự mình giải quyết đi.
Hoàng Viêm bất đắc dĩ cười khổ nói.
Nói vậy mà cũng nói cho được, nói cũng