Con yêu thú nhà ngươi từ khi nào giỏi mấy cái chiêu trò ninh bợ như vậy, đừng tâng bốc ta quá, ta chỉ là một con người bình thường ma thôi nào dám có gan xưng thần xưng thánh chứ, a ha ha.
Cổ Viêm híp mắt cười ngượng ngùng nói.
Chủ nhân ngài đừng có quá khiên tốn, với phong thái khí dũng hiên ngang, trí thông minh tuyệt đỉnh cùng với sức mạnh siêu phàm của ngài, ngài không sinh ra để cai trị chúng ta, thì còn có ai có thể cai trị được chúng ta đây.
Thái Cổ Viên Hầu Thánh Tổ chen lời vào nịnh bợ nói.
Chủ nhân, con khỉ này nói đúng đó ngài định sẵn là người cai trị tất cả chúng ta, trước đây ngài đại nhân đại lượng tha cho sự ngu dốt của chúng ta một mạng, kể từ đó chúng ta nguyện trung thành với ngài giúp ngài cai trị chiếm lấy thiên giới chỉ có ngài mới có tư cách thống trị nó, nếu không thống trị nó thì sẽ chẳng còn ai có cái tư cách đó nữa.
Long Tổ lên tiếng thẳng thắn nói.
Thống trị thiên giới ư ?
Nghe cũng thú vị đó, Hoàng Viêm ngươi thấy thế nào có muốn cùng bọn ta thống trị thiên giới không ?
Cổ Viêm quay sang nhìn hắn mở miệng hỏi.
Cái thiên giới bé bằng cái lỗ mũi như thế có gì hay ho mà thống trị đâu chứ, ta không quan tâm muốn sao thì tùy ngươi.
Hoàng Viêm tỏ vẻ khó chịu đáp lại.
Ngươi sao thế, có phải vẫn còn giận ta về việc đưa linh hồn của ả ma đầu này vào trong thế giới này không ?
Cổ Viêm gượng cười hỏi.
Ngươi biết ta ghét nhất là những thứ dơ bẩn vậy mà ngươi lại đem chúng vào trong thế giới này, ngươi nói xem ta có nên giận ngươi không đây.
Hoàng Viêm mở miệng đáp.
Ta có lý do của riêng mình mà, ngươi không thông cảm cho ta được sao ?
Cổ Viêm bật cười nói.
Lý do, nói thử nghe coi.
Hoàng Viêm tò mò hỏi lại.
Cổ Viêm không nói gì chỉ khẽ híp mắt cười ẩn ý, có vẻ như tiểu tử này muốn cố tình tạo một sự bất ngờ lớn cho Hoàng Viêm, Hoàng Viêm cũng không dặn hỏi thêm cũng chỉ biết từ xa tiếp tục quan sát, chỉ mong Cổ Viêm không làm cho hắn thất vọng.
Thiên La Dạ Nguyệt nghe những lời nịnh bợ của đám thượng cổ hung thú mà không khỏi run sợ trước sức mạnh phải quyền lực của ba tên Cổ Viêm kia, phải biết thượng cổ hung thú kể từ khi sinh ra đã có sức mạnh vô cùng to lớn linh trí vượt xa người thường, nên có sự tự tôn rất cao, trong mắt không coi ai ra gì ấy vậy mà lúc này lại khép nép nịnh bợ đám người bọn họ tôn sùng như thần thánh càng khiến ả thêm phần tò mò về lai lịch của đám người bọn họ.
….
Kết thúc tại đây thôi !
Quảng Cáo
Hắc Ma cười như điên, vung quyền lên nhắm vào Thiên La Dạ Nguyệt công kích.
Tuy chỉ đứng từ xa nhưng Thiên La Dạ Nguyệt có thế cảm nhận cỗ năng lượng hủy diệt đến từ một quyền này của hắn, chỉ cần đỡ một quyền này của hắn cho dù có là Đại Đế Thiên Chủ chí cao vô thượng cũng phải chết.
Biết bản thân không đấu nổi trước sức mạnh to lớn của đám người này, Thiên La Dạ Nguyệt chỉ còn có một phương án cuối cùng, đó chính là tự bạo thể mà chết, với ả có chết cũng phải kéo theo người khác chết theo mà người ả muốn kéo theo lúc này chính là Hắc Ma.
Muốn bạo thể mà chết ư !
Nằm mơ đi.
Hãy nếm thử một cú đấm hủy diệt của ta đi.
Ầm ầm …
Hắc Ma cười tàn nhẫn dùng tốc độ lao tới công kích, tốc độ nhanh đến mức Thiên La Dạ Nguyệt còn chưa kịp phát động năng lượng bạo thể thì thần hồn thể của ả đã bị một quyền này của hắn đấm vỡ nát.
Cảm giác đau đớn này không thể lời dùng lời nào diễn tả hết được, chỉ biết nó diễn rất nhanh, ý thức ả cũng dần dần biến mất chìm dần vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Kết thúc thật rồi, cuối cùng ta cũng đã có thể được tự do.
Mặc dù không được một cái chết trọn vẹn như ý mình, nhưng Thiên La Dạ Nguyệt vẫn rất vui, nàng vui vì cuối cùng bản thân cũng được giải thoát khỏi sự đau khổ vạn năm rưng rưng nước mắt trong hạnh phúc tan biến dần trong hư vô.
…..
Thì ra đây là cảm giác sau khi chết sao, ấm áp quá.
Không đúng chết rồi làm sao có thể cảm nhận ấm áp được.
Thiên La Dạ Nguyệt trong lòng có chút tò mò về tình trạng bản thân mình lúc này, từ từ mở mắt ra, điều khiến nàng kinh ngạc chính là trước mắt mình chính là Cổ Viêm ( bạch kim sắc ), lúc này hắn đang đỡ thân thể nàng nở nụ cười ấm áp nhìn nàng.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nàng cảm nhận được thần hồn thể của mình đã không còn ma khí dày vò như có thứ gì đó thanh tẩy hoàn toàn sự ô uế ma khí khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hiện giờ nàng không còn bộ dạng ma đầu đáng sợ như trước là một nữ tử xinh đẹp từng góc cạnh trên cơ thể đều hoàn hảo bước ra như tiên nữ bước ra từ trong tranh, trái với vẻ đẹp trẻ chung mạnh mẽ như của Ngọc Nhi và Bạch Linh, nàng mang một vẻ đẹp nhẹ nhàng thuần khiết thiện lương không vướng bụi trần thật khác hẳn với bản chất của nàng trước đây, có lẽ đây chính là do sự ô uế của linh hồn biến mất mà nàng được trở lại với con người thật của mình.
Cảm giác sau khi chết như thế nào có phải thú vị lắm phải không ?
Cổ Viêm nhìn nàng cười nói.
Chết ư ?
Nếu ta chết làm sao có thể nói chuyện với ngươi được.
Thiên La Dạ Nguyệt nhíu mày đáp lại.
Đời người giống như một bông hoa có lúc nở rộ rồi sẽ đến một lúc nào đó sẽ héo tàn, héo tàn rồi lại đâm trồi nở rộ, đây chính là quy luật sinh tử, có sinh ắt có tử có tử ắt có sinh, trên đời này không có thứ gì tồn tại mãi được tất cả đều nằm trong quy luật sinh tử không chỉ ngươi mà ngay cả ta cũng vậy, đến lúc cần chết thì phải chết đến lúc cần sống thì phải sống, haha.
Quảng Cáo
Cỏ Viêm bật cười nói.
Ngươi nói vậy là có ý gì, ta không hiểu.
Thiên La Dạ Nguyệt biểu tình phức tạp đáp.
Hình như ta nói ra những lời quá cao siêu có lẽ ngươi vẫn chưa thể lĩnh hội được, ngươi có thể hiểu một cách đơn giản vì người chết là ma đầu xấu xa trước đây, ả ta đã hoàn toàn chết, những tội ác ả ta đã gây ra cuối cùng đã trả hết, cũng có nghĩa chỉ khi nào ả ma đầu trong ngươi biến mất thì ngươi mới có thể được làm chính mình
Cổ Viêm nhìn nàng giải thích nói.
Nghe những lời Cổ Viêm nói, Thiên La Dạ Nguyệt biểu tình phức tạp chẳng phải hắn rất nàng còn muốn