Nói như huynh tất cả những cường giả bước trên con đường trở thành thần đều là rác rưởi, có phải đang ám chỉ cả ta đúng không ?
Ngọc Nhi tay khoanh trước ngực tỏ vẻ khó chịu đáp.
Ha ha, đây cũng chỉ là ý kiến phiến diện của ta mà thôi ngươi cũng đừng để ý quá làm gì, làm người, làm ma, làm thần cũng được miễn sao sống đừng bao giờ tự đắc nhận mình làm thần làm thánh mà quên đi gốc gác của mình là con người đừng quên mất cội nguồn ở đâu là được.
Đã làm người thì phải biết thế nào là điểm dừng đừng có quá tham lam, trên đời này không có gì hoàn hảo cả được cái này thì sẽ mất đi cái khác, tham vọng càng lớn thì cái giá phải trả càng đắt.
Cổ Viêm bật cười đáp lại.
Nói thế còn được, ta còn tưởng huynh đang ám chỉ cả ta, tha cho huynh lần này đấy.
Ngọc Nhi nhíu mày cười nói.
Vẫn là ngươi hiểu ta nhất.
Cổ Viêm ôm nàng cười đáp.
Nếu huynh không muốn làm thần thì tu luyện làm gì nữa, không lẽ huynh lại muốn cả đời dừng lại ở Phục Long đại lục ?
Bạch Linh sắc mặt lo lắng nhìn hắn hỏi.
Đương nhiên là không, thiên giới ta nhất định phải đi qua, thần giới cũng vậy nhưng cả hai nơi không phải là điểm dừng chân của ta, sớm muộn một ngày nào đó ta cũng phải rơi đi khỏi thế giới con người này quay về nơi thuộc về ta, lúc ta rời đi cũng chính là sự kết thúc một kiếp người của ta, ta phải tiếp tục sống tiếp để trở về nhà, cho dù có chết cũng phải chết ở quê nhà của mình.
Cổ Viêm tay trái ôm nàng vào lòng cười đáp.
Huynh muốn bỏ chúng ta mà đi sao, ta không cho phép huynh làm vậy, huynh đi đâu chúng ta đi sẽ đi đến đó.
Bạch Linh mở miệng thẳng thắn đáp.
Nghĩ kỹ chưa, cho dù phải bỏ cả cuộc sống vĩnh hằng trên thần giới ngươi cũng chấp nhận sao, đối với con người mà nói có lẽ thần giới sẽ là đích đến cuối cùng của họ, còn ta thì không thần giới chỉ là một chặng đường nhỏ trên chuyến hành trình trở về nhà, con đường phía trước của ta còn rất dài, liệu các ngươi có đủ can đảm để bước cùng ta đến cuối chặng đường không ?
Cổ Viêm nhìn hai nàng mở miệng hỏi.
Bất kể huynh đi đâu, bọn muội cũng sẽ theo huynh đến đó, huynh nghĩ bọn muội thiếu huynh sẽ sống vui vẻ được sao.
Ngọc Nhi nghiêm túc đáp lại.
Chuyện đó hiện giờ nói còn quá sớm, sau này hẵng nói tiếp.
Còn bây giờ chúng ta đi tắm đã, tắm xong còn đi ngủ.
Theo chỉ dẫn của Ngọc Nhi, Cổ Viêm và Bạch Linh được dẫn đến một cung điện phía tây bên trong có một bồn tắm lộ thiên rộng lớn hương thơm nước trong bồn tỏa ra thơm ngát như lạc vào chốn rừng hoa khiến cho người ta bước vào không muốn bước ra.
Bốn phía hồ đều có một bước tượng rồng bằng đá xanh miệng liên tục phun nước liên tục từ trên xuống dưới.
Cổ Viêm trông thấy bồn tắm rộng lớn như cá gặp nước vội cởi y phục ra, định nhảy xuống bơi vừa định cởi y phục ra thì Ngọc Nhi bước tới phía trước ngăn cản.
Sao vậy, tại sao không cho ta tắm !
Cổ Viêm không hiểu chuyện gì xảy ra nhìn nàng đáp lại.
Quảng Cáo
Nước trong bồn này là Sinh Linh Chi Thủy có tác dụng lớn đối với tu luyện nhục thân, chữa lành vết thương ta nghe sư phụ nói ban đầu nó chỉ là loại nước bình thường nhưng sau khi trồng một hạt giống của Trường Sinh Linh Thảo một trong cửu đại thần vật đã phát sinh biến dị trở thành một loại linh thủy thần diệu.
Ngọc Nhi giải thích nói.
Đồ tốt như vậy, ta sao không cho ta vào chơi, không lẽ có nguy hiểm gì sao ?
Cổ Viêm lên tiếng hỏi lại.
Công dụng rất tốt nhưng có điều Sinh Linh Chi Thủy chứa rất nhiều linh khí tính thuần khiết của nó hơn linh khí của Phục Long đại lục rất nhiều, một khi huynh bước vào trong với tu vi thấp kém của mình huynh sẽ không thể đồng hóa linh khí của nó thành huyền khí trong cơ thể được dẫn tới phản phệ nổ tung mà chết.
Ngọc Nhi mở miệng giải thích.
Nguy hiểm vậy sao, theo ngươi ta phải làm cách nào mới có thể vào được.
Cổ Viêm nhíu mày hỏi.
Đồng hóa huyền khí của huynh thành linh lực điều đó có nghĩa sau này huynh có thể hấp thụ linh khí một cách bình thường nhưng cái giá phải trả chính là sau này huynh không thể tu luyện võ kỹ hay sử dụng võ hồn của Phục Long Đại Lục được.
Ngọc Nhi giải thích tiếp.
Cái gì ?
Không được sử dụng võ hồn, không sử dụng võ kỹ vậy cũng có nghĩa sau này ta không còn là người của đại lục nữa sao ?
Cổ Viêm giật mình hỏi lại.
Đương nhiên là không, huynh từ nay sẽ trở thành người của thiên giới sẽ tu luyện công pháp là linh thuật sẽ từng bước trở thành cường giả thiên giới chi lộ.
Ngọc Nhi cười đáp.
Bản thân ta thì không sao, nhưng Vương Hổ, Lân Thiên thì phải làm sao không có ta tu luyện võ hồn cùng chúng làm sao chúng có thể đạt đến yêu tổ đây.
Cổ Viêm nhíu mày hỏi.
Có sao đâu, nếu huynh quan tâm đến chúng vậy, thì cho chúng một thân thể mới để chúng có thể tiếp tục tu luyện, còn cơ duyên chúng đi xa được đến đâu phụ thuộc vào bản thân chúng, không thể trách huynh được.
Ngọc Nhi mở miệng giải thích.
Bằng cách nào ?
Cổ Viêm hỏi tiếp.
Sinh Linh Chi Thủy có thể khôi phục nhục thần và tu vi bất kỳ sinh linh nào chỉ cần linh hồn nguyên vẹn cùng một số phần xót lại trên cơ thể có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Ngọc Nhi cười nói.
Tỷ nói thật sao, Sinh Linh Chi Thủy này có khả năng khôi phục nhục thân sao, vậy không phải ta cũng …
Bạch Linh khuôn mặt nở rộ một tia kinh hỉ đáp.
Quảng Cáo
Được chứ, linh thai cũng được xem là một phần cơ thể muội dựa