Tiểu tử thối, ngươi giỏi lắm ngay cả thiên đạo cũng không sợ, trước giờ ta chưa từng thấy ai gan lớn như ngươi.
Được thôi nếu ngươi đã cương quyết khước từ ta như vậy, ta đây cũng chẳng muốn ép buộc ngươi thêm làm gì, dù sao trên thế gian này còn nhiều kẻ tài xuất hơn ngươi không khó để chọn một người thay thế ngươi.
Tiểu Dâm Đạo nhếch miệng nói.
Nói xong rồi thì biến đi chỗ khác cho ta, đừng có ở đây làm phiền ta và phu nhân ta động phòng…
Cổ Viêm vẫy tay phải làm hành động đuổi đi.
Tiểu Dâm Đạo nghe vậy chỉ biết lắc đầu thở dài ngao ngán, mặc dù tính cách của Cổ Viêm hắn rất thích nhưng có điều tiểu tử này quá cứng đầu cơ hội tốt như vậy mà từ chối, có trách chỉ trách hắn có phúc không biết hưởng.
Sau khi giải trừ khế ước giữa mình và Cổ Viêm, tiểu Dâm Đạo chớp mắt dịch chuyển biến mất tại căn phòng của Ngọc Nhi.
Sau khi tiểu Dâm Đạo rời đi, Ngọc Nhi giờ mới thò đầu ra khỏi chăn bật dậy khỏi giường tiến đến gần Cổ Viêm sắc mặt có chút lo lắng nhìn hắn.
Viêm ca !
Ngọc Nhi nắm tay hắn thấp giọng nói.
Được rồi, không cần lo lắng cho ta, tạm bỏ qua cái cuốn hắc thư xấu xa đó, chúng ta làm nốt hiệp cuối nữa rồi ngủ nào.
Cổ Viêm cười nói.
Lại làm nữa sao, ngày hôm nay chúng ta làm đến ba bốn hiệp rồi đó, huynh không thấy mệt sao ?
Ngọc Nhi giật mình hỏi.
Ta cảm thấy bản thân mình vẫn còn sung sức lắm, không lẽ một chí tôn thánh nhân như muội đến điểm này lại không bằng một người phàm như ta, đừng nói với ta muội đã mệt rồi đó.
Cổ Viêm cười trêu đùa.
Hừ, ai nói muội mệt, muội chỉ đang lo cho sức khỏe của huynh thôi.
Nếu huynh đã không mệt, cớ gì muội lại mệt cho được.
Nào, đến đi Viêm ca, hôm nay muội sẽ chiến đấu với huynh cho đến khi huynh mệt đến kiệt sức thì mới thôi.
Chớp mắt Ngọc Nhi đã cởi sạch y phục trên người xuống nằm sẵn trên được, phô diễn toàn bộ thân thể tuyệt sắc của mình trước mặt hắn.
Lời Ngọc Nhi vừa nói làm cho Cổ Viêm không kiềm chế được sự rạo rực lao đến phía Ngọc Nhi đè cơ thể mình lên người nàng hai tay vừa nhào nằm bầu sữa trắng mịn căng tròn của nàng vừa hôi nàng.
Ngọc Nhi hai tay chỉ biết cuốn chặt lên cổ hắn, điên cuồng hôn hắn, cả hai người lao vào nhau như hai con mãnh thú, không biết thời gian trôi qua bao lâu chỉ biết khi Cổ Viêm xả hết đạn trong người nàng lúc đó trận chiến của hai người mới dừng lại.
Hộc, hộc !
Muội mệt quá Viêm ca.
Ngọc Nhi mồ hôi nhễ nhại tựa đầu vào lồng ngực hắn thở hổn hển nói.
Hộc hộc, muội thì mệt chỗ nào chỉ việc nằm im trên giường dạng háng ra hưởng thụ thôi cũng kêu mệt, nói đến mệt phải là ta mới đúng, chiến đấu với muội xong giờ đây cả người ta mềm nhũn không có chút sức lực nào đây.
Cổ Viêm sắc mặt nhợt nhạt hổn hển đáp.
Như mà, sướng lắm đúng không ?
Quảng Cáo
Ngọc Nhi cười lắm.
Sướng thì cũng sướng nhưng mà mệt thật.
Cổ Viêm bật cười.
Viêm ca này, những lời trước đó, cái tên tự nhận là Dâm Đạo với Tiểu Dâm Đạo kia nói là thật sao, thế giới này không phải là duy nhất ngoài kia còn có những thế giới khác, còn chuyện con người sau khi chết sẽ trùng sinh sang thế giới khác tất cả đều thật sao ?
Ngọc Nhi nhìn hắn nghiêm túc hỏi.
Chuyện con người có thể trùng sinh sang thế giới khác sao ?
Đương nhiên là có thật rồi, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, nói đơn giản linh hồn của con người sau khi chết ở thế giới này nếu linh hồn chưa bị tiêu tán nhờ vào một ngoại lực nào đó có thể xuyên không sang một thế giới khác tìm kiếm một thân thể mới làm lại cuộc đời, thậm chí có thể quay lại quá khứ của thế giới đó thay đổi lại vận mệnh của mình để bản thân ở tương lai không bị chết.
Nhưng những điều đó thì đâu có liên quan gì đến ta, ta mặc kệ chúng có sang thế giới này trở thành thiên tài lợi hại đến đâu, ta cũng không có hứng thú quan tâm, chỉ cần bọn chúng không làm những việc ngu ngốc cản trở cuộc sống hiện tại của ta là được.
Đứa nào dám có ý định cản trở ta, ta sẽ khiến cho chúng nó, chết không toàn thây, ta sẽ khiến chúng hồn siêu phách tán, để xem sau này chúng trùng sinh sang thế giới khác kiểu gì đây, ha ha.
Cổ Viêm cười lớn.
Viêm ca nói đúng, với con người linh hồn chính là cốt lõi của sinh mệnh, chỉ cần hủy diệt linh hồn chúng xem chúng làm cách nào trùng sinh được, huynh yên tâm sau này có kẻ nào cản trở làm hại đến tính mạng của huynh muội sẽ khiến cho chúng phải hối hận khiến cho chúng chết không toàn thây.
Giết ta sao ?
Chúng tuổi gì mà đòi giết được ta, trừ khi ta muốn chết nếu không trên đời này sẽ không có ai có thể giết được ta.
Kể cả là Thiên Đạo.
Cổ Viêm vẻ mặt tự tin nói.
…….
Ở tại trung tâm của tòa cung điện Bạch Linh đang bế quan đế tu luyện đến cấp bậc yêu tổ trong truyền thuyết.
Nữ nhân này đã bế quan suốt bảy ngày bảy đêm nhưng có vẻ như thời gian này chưa đủ để đột phá, trái lại tâm trạng hiện giờ của nàng đang lo cho Cổ Viêm, vừa nãy ở bồn tắm từ chối lên giường với hắn như vậy, không biết hắn còn giận mình không, tuy rằng lúc đó hắn cố tỏ ra vui vẻ nhưng sâu bên trong chắc hẳn hắn rất buồn bã thất vọng về nàng.
Không tu luyện nữa, Bạch Linh nhảy xuống khỏi khu vực bồ đoàn đi tìm Cổ Viêm giải thích hy vọng có thể giải thích cho nỗi khổ của mình mà tha thứ cho nàng.
Tìm khắp khu vực phòng tắm đến các tòa cung điện khác không thấy hắn đâu, cho đến khi tìm đến tòa cung điện cuối cùng nằm ở phía bắc thì mới phát hiện ra hắn.
Lúc này đây trước mặt nàng Cổ Viêm và Ngọc Nhi đang ôm nhau trong hạnh phúc đắm chìm ngủ say nồng, cả hai bộ dạng đều không một mảnh vải che thân, y phục của hai người vứt tùm lum ở dưới sàn.
Cổ Viêm, Ngọc Nhi hai người đang làm cái gì đấy.
Chuyện này rốt cuộc là sao đây.
Bạch Linh hai tay nắm chặt cắn môi hồng nhíu mày tức giận quát.
Nghe thấy âm thanh của nữ nhân khác phát ra, Ngọc Nhi và Cổ Viêm mới bắt đầu tỉnh dậy dụi dụi mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Bạch Linh, cả hai đỏ mặt xấu hổ vội lấy chăn che lại thân thể của mình lại như một bản năng.
Ngươi … ngươi .. ngươi không đi tu luyện chạy đến đây làm gì, đã vậy còn không gõ cửa một tiếng mà đã xông vào, thật không có ý tứ gì hết.
Cổ Viêm nhíu mày quát.
Quảng Cáo
Tại sao ta phải gõ cửa trong khi hai người đâu có đóng cửa, mà chuyện đó đâu có quan trọng, quan trọng là bộ dạng hai người hiện tại có phải nên cho ta một lời giải thích không ?
Bạch Linh nhíu mày hỏi lại.
Mắt ngươi cũng đâu có bị mù đâu mà không nhìn thấy, nam nhân và nữ nhân hai người ôm nhau trong bộ dạng trần chuồng trên giường không phải giao phối với nhau thì còn có thể làm gì khác cho được.
Cổ Viêm mở miệng thản nhiên giải thích.
Huynh !
Sao huynh dám nói như vậy với ta, đã vậy còn nói trong cái bộ dạng hiện tại.
Huynh thật không biết xấu hổ.
Bạch Linh tức giận quát.
Có chuyện gì ra ngoài kia hẵng nói, nhưng trước hết ta nghĩ ngươi nên ra ngoài trước đi để hai người bọn ta thay đồ trước.
Cổ Viêm mở miệng khuyên.
Được thôi.
Ta sẽ đi ra ngoài kia trước đợi hai người, ta cũng muốn nghe thử xem hai người định giải thích cho ta như thế nào đây.
Bạch Linh dứt lời ngay sau đó quay đầu cất bước rời đi, đóng sầm cửa lại.
Viêm ca, có vẻ Bạch Linh cô ta giận thật rồi đấy, huynh định giải thích cho cô ta chuyện này sao đây.
Ngọc Nhi thấp giọng hỏi.
Có gì mà phải giải thích, ta và cô ta đâu có phải là gì của nhau đâu, tại sao ta cần phải suy nghĩ đến cảm nhận của cô ta chứ.
Muội cũng không cần vì việc này mà suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt, mau thay y phục đi, chúng ta còn phải ra thế giới ngoài kia, ở ngoài đó vẫn còn nhiều việc chúng ta cần phải giải quyết đấy.
Ở phía bên ngoài cung điện Bạch Linh đã đứng sẵn đợi ở trước cửa, cùng lúc Cổ Viêm và