Lão đại !
Trong lúc Cổ Viêm vui sướng đang ôm Ngọc Nhi trong vòng tay âu yếm, đột nhiên từ phía bên trong cánh rừng có âm thanh truyền lạ lại.
Là kẻ nào vây ?
Cổ Viêm giật mình tự hỏi.
Nghe như tiếng của Tạp Bao Tử, có lẽ hắn đến mang đồ ăn sáng cho chúng ta đấy .
Ngọc Nhi cười nói.
Từ sâu bên trong rừng có bóng người bước ra dẫn đầu là Tạp Bao Tử mang theo cặp lồng bằng gỗ đựng thức ăn, tiếp sau là Tiểu Tu nhí nhảnh bước ra rồi đến một thiếu nữ hắc tử sắc y phục …
Là A Ly !
Cổ Viêm giật mình kinh ngạc vội buông nàng ra, chỉnh tề lại bộ dáng để người ngoài cuộc nhìn thấy thật mất mặt đặc biệt là hậu nhân của lão già Cổ Nguyên.
Là Bạch Linh tỷ còn nữ nhân lạ mặt kia là ai.
A Ly đồng tử mở to mắt nghi hoặc tự hỏi.
Mặc dù theo như những gì điều tra được Bạch Linh thuộc cấp thánh so với nhân loại là võ thánh cường giả, nhưng còn nữ tử thần bí kia thì sao có thể được lão thúc tổ nhìn trúng chắc chắn không phải hạng nữ tử tâm thường.
Lão đại, chúng ta nhớ ngài lắm.
Vệ Ưng ( Cổ Hy ) vẻ mặt mừng rỡ lên tiếng chào hỏi.
Phía sau còn có Lục Hồng đứng rụt rè, không nghĩ tới lại gặp tiểu tử đó trong hoàn cảnh như vậy, nàng không biết phải nói gì với hắn.
Nữ nhân kia bị làm sao vậy, từ khi nào một nữ nhân ngạo khí như cô ta lại trở nên nhút nhát như vậy thật không giống cô ta chút nào.
Cổ Viêm tay chống eo nheo mắt nhìn nàng tự hỏi.
Hồng Linh từ khi biết ngài sắp thành thân chính là có biểu cảm như vậy , có lẽ có mấy phần nuối tiếc a.
Vệ Ưng tủm tỉm cười trêu ghẹo nói.
Ở đây nói chuyện không tiện chúng ta mau vào trong thôn rồi nói tiếp.
Nhưng lão đại thức ăn sắp nguội, có lẽ chúng ta nên ăn trước rồi hẵng rời đi.
Tạp Bao Tử mở miệng khẽ khuyên.
Cốc !
Tên ngu ngốc nhà ngươi có biết thế nào gọi là tiếp khách không vậy, ở đây chỉ đủ phần cho ba người ăn không lẽ để cho những người khác đứng nhìn sao.
Cổ Viêm tức giận gõ nhẹ vào đầu hắn, trách mắng.
Hì hì , nói cũng phải a, ta quên mất chuyện này.
Quảng Cáo
Tạp Bao Tử gãi đầu gượng cười nói.
…….
Bên trong Bách Gia thôn đi vào bên trong có một dãy bàn gỗ dài đặt ở giữa thôn để tiếp khách mà tại đó có đảm người Tửu Lão, Đằng Vân Phi cùng đám người Quách Thanh Liễu, Ngô Mãnh, Liệt Phong đang ngồi đợi.
Những người không liên quan đều bị họ đuổi đi chỗ khác bao gồm cả Tạp Bao Tử và Tạp Tiểu Tu họ không phải nội môn không có tư cách để nói chuyện với các bậc tiền bối nên Cổ Viêm đã cho họ rời đi trước.
Vô Tâm tiểu tử.
Tửu Lão vẫy tay chào hỏi trước.
Lão già ngươi không ở tông môn chạy đến đây làm gì ?
Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.
Không lẽ ta đến uống rượu mừng của ngươi không được sao, đừng quá keo kiệt như vậy chứ.
Tửu lão cười đùa nói.
Rượu mừng đương nhiên có nhưng ngày thành hôn của ta không tiếp những kẻ đi tay không đâu !
Cổ Viêm mắt khẽ lườm nhìn lão thản nhiên nói.
Ha ha, đương nhiên là sẽ có quà ngươi nghĩ sao một trưởng lão trong tông môn lại keo kiệt như vậy chứ.
Tửu lão khuôn mặt hài hước cười nói.
Bọn muội vào trước chuẩn bị lại bữa sáng, huynh ở đây chịu khó chờ đợi chút ..
Ngọc Nhi mở miệng nói.
Được rồi, hai người vào trước chuẩn bị đi, nhớ đừng để ta đợi lâu quá đấy .
Cổ Viêm gật đầu cười đáp lại.
Ngọc Nhi đi trước Bạch Linh đi theo sau, thân phận Ngọc Nhi dấu rất kỹ không một chút sơ hở khiến đám người tông môn không cách nào phát hiện ra thực lực nàng mạnh đến mức mà họ không thể tưởng tượng ra được.
Còn Bạch Linh thì khác mặc dù có che giấu đến đâu cũng không thể che nổi khí chất vương giả của mình trước mặt đám người kia lúc nữ nhân này rời đi chính lúc này Đằng Vân Phi kia nhìn chằm vào nàng với khuôn mặt nghi ngờ, Bạch Linh cũng không phải là dạng ngươi có thể dễ dàng động vào, ánh mắt của lão nhìn nàng khiến nàng rất khó chịu , một cái trừng mắt đáp lại khiến lão ta rùng mình mà không dám nhìn thẳng giống như một con chuột nhắt gặp phải một con mèo lớn.
Chúng ta đi thôi !
Ngọc Nhi vô tư cười giục nói.
Sau khi hai vị nữ tử này rời đi, Đằng Vân Phi kia lúc này tâm thần mới bình tĩnh lại giống như vừa thoát khỏi nanh vuốt của tử thần.
Lão đại chúng ta cũng muốn vào trong phụ giúp một tay cho nhanh không biết ý ngài sao ?
A Ly nhỏ giọng khẽ hỏi.
Quảng Cáo
Đi đi, đi hết đi, nữ nhân các người ở đây cũng chỉ vướng tay vướng chân.
Cổ Viêm cau mày phủi tay cho lui.
Trong gian bếp, đây là khu vực công cộng mà người trong thôn mới xây lại phục vụ cho hôn lễ của Cổ Viêm cách bàn gỗ nơi bọn họ ngồi ngoài kia không xa, khu vực bên trong rất rộng lớn lương thực thực phẩm từ thịt đến rau củ quả đều là hàng chất lượng.
Ngươi bản thể là yêu thú, liệu có quen với những thứ này không ?
Ngọc Nhi mở miệng khẽ hỏi.
Trước đây không quen nhưng đã thành người rồi tất nhiên phải làm quen dần huống chi chúng chỉ là thịt gia súc bình thường.
Bạch Linh vui vẻ đáp lại.
Hai vị tỷ tỷ, có cần chúng ta phụ một tay không ?
A Ly bước vào mở miệng cười hỏi.
Được chứ, các muội vào đi nhiều người làm sẽ nhanh hơn.
Ngọc Nhi cười thân thiện vẫy tay chào đón.
Bên trong phòng bếp, Ngọc Nhi bắt đầu thể hiện tài năng nấu nướng mà mình đã học suốt 200 năm qua, Bạch Linh thiếu kinh nghiệm chăm chú nhìn theo học rất nhanh thoáng chốc có thể biết được cách thức chế biến.
Hồng Linh đứng bên cạnh cảm thấy tự ti, rõ ràng về ngoại hình hai nữ tử này đạt tiêu chuẩn của thiếu nữ mười tám khúc nào ra khúc đấy, thân hình cao ráo so với Vô Tâm cao lớn ở ngoài kia cũng chỉ thấp hơn một cái đầu, còn bản thân nàng lại chỉ đứng đến cổ của người ta.
Anh Túc cô