Ken két ..
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, mở sổ ra nhìn xuống phía dưới đã có không ít cường giả đã tập trung tại đây, không ngờ rằng chỉ một viên đan dược mà có thể chấn động cả thiên hạ có thể thấy chức vị luyện dược sư này rất được coi trọng trong đại lục.
Cổ Viêm, mới sáng sớm đã thức dậy, có điều gì đặc biệt ở bên ngoài sao ?
Ngọc Nhi rón rén bước tới ôm eo hắn tựa lưng cười nói .
Mau nhìn xem hôm nay Vân Mộng Thành thật náo nhiệt.
Cổ Viêm mỉm cười chỉ tay xuống phía dưới nói.
Ý huynh là đám võ giả nhân tộc đó sao, ta nghĩ chúng chỉ đến góp vui cũng không làm trò trống gì đâu.
Ngọc Nhi cất giọng phán .
Ta cũng nghĩ giống như vậy, tất cả bọn chúng xét cho cùng cũng chỉ làm nền cho đám thiên tài đang ẩn dấu thực lực ngoài kia thể hiện mà thôi, ngoài chuyện đó ra ta nghĩ chúng cũng chẳng làm được cái tích sự gì đâu.
Cổ Viêm nhếch mép cười khinh thường.
Vậy còn Viêm ca của muội thì sao đây, không lẽ cũng muốn làm nền cho đám thiên tài đó.
Ngọc Nhi híp mắt cười trêu đùa.
Ở đó nằm mơ đi, nghĩ sao lại xếp ta ngang hàng với đám phế vật đó, ta sinh ra ở vạch đích rồi chấp chúng đi lùi cả ngàn cả vạn bước cũng chưa chắc đã bằng ta đâu.
Cổ Viêm ngẩn đầu ngạo nghễ cười đắc ý.
Hẳn là sinh ra ở vạch đích, muội nghe nói ai đó để kỳ thi tuyển chọn đệ tử ở Lưu Hương Thành cũng làm không xong còn tự mình sinh ra ở vạch địch.
Haiz … thất vọng quá.
Ngọc Nhi bộ dáng đáng yêu giả bộ lắc đầu thở dài.
Ai nói ta không thể thi đậu vào cái Vân Lan Học Viện đó, chẳng qua cái học viện đó ở trong thành bé bằng cái lỗ mũi làm sao có thể sánh với thiên phú yêu nghiệt của ta được, thiên tài như ta phải ở đẳng cấp từ siêu cấp tông môn trở nên mới xứng.
Cổ Viêm cao giọng đáp lại.
Muội biết rồi, muội biết rồi, thiên tài như Viêm ca phải ở tông môn siêu cấp, trên thiên giới những tông môn như vậy nhiều không đếm hết được, muội tin với tài năng của huynh những tông môn đó sẽ không làm khó được huynh.
Ngọc Nhi mỉm cười gật đầu nịnh.
Điều đó là đương nhiên, không những tông môn đó ta có thể dễ dàng tham gia vào mà ta còn muốn thâu tóm tất cả bọn chúng bao gồm tất cả tài nguyên quý hiếm.
Muội cứ chờ đấy mà xem, rồi sẽ có một ngày cái thiên giới bé tẹo đó sẽ nằm gọn trong tay ta, chính ta sẽ là kẻ thống trị chúng, ta sẽ bắt tất cả bọn chúng phải quỳ xuống trước quyền uy của ta, ha ha.
……..
Hôm nay ở dưới lầu thời tiết rất đẹp, ánh nắng ban mai chiếu xuống ấm áp tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Sau khi dùng xong bữa sáng thì Cổ Viêm cũng chẳng có việc gì để làm, sải lưng nằm trên ghế gỗ dài gối đầu lên đùi Ngọc Nhi ngước nhìn lên bầu trời xanh thơ thẩn, nhìn bộ dáng hiện tại của hắn nếu để đám nam nhân ngoài kia thấy dung mạo thật sự của Ngọc Nhi chắc hẳn sẽ ghen tị tức đến ói máu cũng nên.
Haiz !, tại sao nhất định phải ngày mai mới được, ta không hiểu ngày lành tháng tốt đối với các người nghĩ là gì , ngày hôm nay chẳng phải quá đẹp rồi sao.
Cổ Viêm nằm rung đùi ngẩn đầu lên nhìn bầu trời xanh làu bàu nói.
Đây phong tục của chúng ta, huynh cứ nghe theo là được đừng có hỏi nhiều.
Ngọc Nhi vuốt ve gò má hắn như vuốt ve một chú mèo con cười nói.
Lão đại, có mấy vị huynh đệ tự xưng là người quen đến tìm huynh.
Tạp Bao tử từ phía ngoài vội vã chạy vào bẩm báo.
Người quen !
Ta thì làm gì còn người quen nào khác ngoài các ngươi ?
Cổ Viêm bật dậy khỏi đùi mỹ nhân hướng tầm mắt về hắn ngạc nhiên hỏi lại.
Hay để ta gọi bọn họ vào cho huynh xem mặt, huynh thấy thế nào.
Tạp Bao Tử cười nói.
Cổ Viêm nghe vậy chấp thuận ngay, hắn cũng muốn biết ai lại đi tự nhận là người quen của hắn.
Vô Tâm huynh đệ lâu ngày không gặp.
Phía bên ngoài có một âm thanh quen thuộc truyền tới, bước vào trong là một thiếu niên anh tuấn mặc bộ đồ màu lam lần lượt theo sau hắn là những người khác bước vào.
Tiểu tử, ngươi là ai, ta có quen biết ngươi sao ?
Cổ Viêm ngây người hỏi lại.
Ngươi không nhận ra ta sao, ta chính là Vương Hạo, người mà đã gặp huynh ở đại hội bách triều Lưu Hương thành.
Vương Hạo cười giải thích nói.
Quảng Cáo
Vương Hạo ngươi có phải là tên tiểu tử bị một tên tiểu tử áo đen lạ mặt kia đánh cho thừa sống thiếu chết may mắn được một con tiểu nha đầu gì đó cứu đúng không?
Cổ Viêm chợt nhớ ra hỏi kỹ lại.
Vương Hạo nghe vậy chỉ biết gượng cười cho qua, không hiểu sao mỗi lần gặp Vô Tâm này đều tạo một ấn tượng xấu.
Hừ, cái gì mà là tiểu nha đầu, Lạc Yên ta có tên họ đầy đủ đấy.
Thiếu nữ váy hồng cau mày giận dữ quát lớn.
Lúc này một thiếu niên diện bộ trang phục cao quý chen lời vào nói.
Tiêu Hoàng ta không lẽ ngươi cũng quên rồi phải không ?
Nhìn thấy đám người đứng ở đây giới thiệu, Cổ Viêm cuối cùng cũng nhớ ra nhưng hắn không nghĩ tới bọn họ lại tới đây tìm hắn, theo lý mà nói bọn họ là nhóm đệ tử mới gia nhập vào tông môn nên ở tông môn khắc khổ tu luyện mới đúng chứ không phải chạy đến đây.
Tất cả mau vào ngồi đi, đừng có đứng ngây ra đó.
Cổ Viêm chỉ tay về phía bàn gỗ trong tử lâu mình đang ngồi, mời chào.
Tại bàn gỗ tròn lớn một bên là ba người Cổ Viêm, Ngọc Nhi, Bạch Linh một bên là đám người Vương Hạo mới tới.
Hầu như tất cả các ngươi ta đều biết tên, nhưng không biết vị cô nương áo trắng xinh đẹp có khuôn mặt tròn bầu bĩnh kia là ai vậy, phải xưng hô sao đây.
Cổ Viêm tò mò hỏi.
Vô Tâm ca không nhận ra muội sao ?
Nghe hắn nói vậy, thiếu nữ áo trắng xấu hổ thẹn thùng đáp lại .
Khoang đã, giọng nói này sao lại quen đến vậy, không lẽ cô là …
Cổ Viêm giật mình phỏng đoán.
Muội là Mộng Mộng đây, huynh không còn nhớ tới muội sao.
Mộng Mộng ..
Là muội sao, đây chính là muội sao, làm thế nào mà muội thành ra như vậy, chỉ có một vài tháng làm sao muội có thể tụt cân xuống nhanh đến vậy được, đừng nói với ta muội nhịn đói để có một vóc dáng cân đối đó.
Cổ Viêm tròng mắt mở to vội vã đoán mò.
Hừ, làm gì có chuyện đó từ khi vào tông môn muội có bỏ bữa ngày nào đâu, trái lại là huynh từ một nấm lùn trở thành bộ dáng cao lớn như vậy, đừng nói với muội huynh ăn nhiều quá nên mới cao lên được đấy.
Mộng Mộng nhíu mày cười đáp lại.
Ha ha, cái này.
Tại vì ta ăn nhiều hải sản kết hợp tập luyện đầy đủ mới được như vậy đó mà.
Nhưng tạm bỏ qua chuyện của ta đi, ta hỏi muội rốt cuộc muội làm cách nào mà giảm cân hay vậy.
Cổ Viêm nắm tay nàng vội tra hỏi.
Thái độ gấp gáp của Cổ Viêm lúc này khiến cho máu ghen trong người Ngọc Nhi lại nổi lên, khiến hắn không thể không sợ vội buông tay Mộng Mộng ra.
Nữ nhân này mà nổi giận đừng nói là cái Vân Mộng Thành này cho dù là cả Phục Long Đại lục tan thành tro bụi cũng không phải chuyện khó với nàng.
Đám Vương Hạo thấy thái độ của Ngọc Nhi đối với Cổ Viêm, cũng chỉ biết gượng cười không dám xen vào chuyện gia đình nhà người ta, may mắn nàng không phát ra chút khí tức nào nên bọn người này mới không biết được thực lực kinh khủng của nàng nếu không chỉ sợ đám tiểu bối này có lẽ với tu vi thấp kém đã bị dọa cho sợ đến vỡ mật.
Tuy không biết thực lực của Ngọc Nhi nhưng với Bạch Linh tuy chỉ là người ngoài cuộc không can thiệp vào chuyện gia đình của Cổ Viêm nhưng chỉ dựa khí chất nữ vương của mình cũng đủ làm cho đám Vương Hạo phải dè chừng không dám khinh thường, càng dè chừng hơn với Cổ Viêm không dám đắc tội với hắn, nếu hắn đã có hậu thuẫn vững chắc như vậy, nếu chọc giận hắn người chịu khổ sẽ chính là bọn họ.
Huynh không nói muội cũng biết là huynh chắc hẳn may mắn nhận được truyền thừa nào đó mới có thể thay đổi ngoài hình nhiều đến vậy, muội cũng giống huynh thôi bộ dạng muội hiện tại là do trong tông môn muội nhận được truyền thừa nên đã phát sinh biến hóa.
Mộng Mộng thẳng thắn đáp lại.
Ra vậy, nhưng với ngoại hình mới này của muội ta thấy không quen thành thật mà nói ta thích được nhìn Mộng Mộng mũm mĩm trước kia hơn.
Cổ Viêm gãi đầu cười nói.
Muội cũng đâu khác gì huynh, muội cũng thích được nhìn bộ dạng nấm lùn của huynh trước kia, nhưng làm sao đây ai rồi cũng sẽ đến lúc phải thay đổi Vô Tâm ca hiện tại đã không còn là Vô Tâm của ngày trước nữa muội thấy huynh đã trưởng thành lên rất nhiều rồi đấy.
Mộng Mộng che miệng cười nói.
Ta cũng vậy, mặc dù không quen với diện mạo mới của muội, nhưng ta sẽ cố gắng làm quen dần, ha ha.
Cổ Viêm xoa đầu nàng gật đầu cười.
Phải rồi, Vô Tâm ca huynh mau giới thiệu vị tỷ tỷ ngồi bên cạnh huynh cho mọi người cùng biết đi.
Mải nói chuyện ta chưa kịp giới thiệu, bên phải là Anh Túc thê tử sắp cưới của ta, còn bên trái là Bạch Linh một người bạn ta mới quen không lâu.
Cổ Viêm cười lên tiếng giới thiệu.
Xin chào Anh Túc cô nương, ta là Mộng Mộng cũng là bạn của Vô Tâm ca, rất hân hạnh được làm quen.
Quảng Cáo
Mộng Mộng thân thiện cười vươn bàn tay phải mình ra định bắt tay nàng chào hỏi.
Ngọc Nhi vì lửa giận vẫn còn chưa nguôi ngoai nên đến một cái chào hỏi đáp lại không có lúc này nàng khoanh tay trước ngực với nét mặt khó chịu quy đầu đi chỗ khác không thèm nhìn Mộng Mộng một cái, Mộng Mộng biết hành động vừa nãy với Cổ Viêm khiến nữ nhân này không vừa mắt, cũng phải thôi người ta là thê tử sắp cưới nhìn thấy nam nhân của mình có hành động thân mật với người khác, nổi máu ghen cũng đâu có gì làm lạ, đổi lại là bản thân mình nàng cũng giống như nữ này mà thôi.
Nhưng cũng chính vì vậy mà nàng càng thêm khẳng định, Anh Túc rất yêu Cổ Viêm, hắn có thể tìm thấy người con gái yêu thương mình như vậy, nàng cũng cảm thấy vui thay cho hắn, dù không nhận được cái bắt tay chào hỏi của Ngọc Nhi.
Cổ Viêm biết Ngọc Nhi vẫn còn đang giận nên cũng chỉ biết gượng cười áy náy với đám Vương Hạo cho qua chuyện, đương nhiên đám người này cũng hiểu được nỗi khổ của hắn không một ai có ý kiến gì.
Vân Dương hãy cẩn thận với nữ tử Bạch Linh đó, cô ta tu vi cấp bậc yêu đế đó.
Bên phải một con tiểu long màu tím sắc mặt nghiêm trọng lên tiếng nhắc nhở.
Cái gì là yêu đế sao, ngươi không đùa ta đấy chứ !
Vương Hạo nghe vậy sắc mặt tái mét đổ mồ hôi hột giật mình kinh hãi truyền âm nói.
Không những ả ta là yêu đế mà còn là yêu đế cửu giai chỉ còn thiếu nửa bước là đạt đến trình độ yêu tổ tương đương với cảnh giới võ thần nhân tộc các ngươi.
Tiểu long Thôn Thôn truyền âm giải thích.
Yêu đế cửu giai thiểu nửa bước đạt đến cảnh giới yêu tổ sao !
Vô Tâm tiểu tử này là thế nào mà có thể quen biết nhân vật tầm cỡ lớn như vậy được.
Vương Hạo nhìn về hướng Cổ Viêm nét mặt kinh sợ truyền âm đáp.
Tuy là yêu đế cửu giai nhưng nửa bước còn lại để đạt đến yêu tổ cũng không phải chuyện dễ dàng, ngươi cũng đừng quá lo, nếu phải chạm mặt với ả ta, ta vẫn có thể giúp ngươi tẩu thoát được.
Nhưng có điều cái giá phải trả không hề nhỏ đâu, dù sao ta cũng chỉ là tàn hồn, nếu là ở trạng thái đỉnh phong có mười con