Huynh nhất định phải làm đến mức này sao, huynh đừng quên giờ chúng ta là phu thê với nhau, vậy mà trong thời khắc này huynh không những không đứng về phía ta mà còn ra tay đứng ra bênh vực cho ả yêu nữ Bạch Linh này.
Huynh …
Trong mắt huynh có còn coi ta là thê tử của huynh nữa không ?
Ngọc Nhi rưng rưng nước mắt nhìn hắn hiện rõ vẻ uất hận quát.
Chính vì ta coi muội là thê tử của ta, nên ta càng không thể để muội tiếp tục cuộc sống như trước kia, chỉ cần thấy ai không vừa mắt là giết, một ác hỏa ma nữ không có tình người.
Lời muốn nói thì cũng đã nói rồi, nghe hay không là do muội quyết định, nếu muội cương quyết muốn giết Bạch Linh cho bằng được.
Thì từ nay trở đi, phu thê chúng ta đường ai nấy đi.
Cổ Viêm dứt lời, quay lưng cất bước định rời đi, chính lúc này Ngọc Nhi thái độ chuyển biến nhanh nộ khí cũng đã biến mất trở thành nữ tử nhu hòa vội vã ném thân thể Bạch Linh văng xuống đất lạnh mà chạy đến ôm hắn từ phía sau.
Trong mắt nàng không còn sát khí như trước, nhìn thấy sự cương quyết của Cổ Viêm nàng biết nếu bản thân mình quá cố chấp thì không thể giữ nổi hạnh phúc gia đình mới có của mình cũng không còn cách nào khác ngoài lùi một bước trước hắn.
Viêm ca muội sai rồi, huynh đừng đi, xin huynh đừng bỏ rơi muội.
Ngọc Nhi cất giọng nhẹ nhàng ấm áp truyền vào tai hắn nói.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt đám gia hỏa Lam Hải và Lân Thiên cũng phải mắt chữ a miệng chữ o khâm phục vị chủ nhân đáng kính trước mặt của mình.
Phải biết thiên giới rộng lớn cường giả cảnh giới càng cao thì bản tính cao ngạo lại cao ngút trời, lời nói của họ chính là uy quyền tuyệt đối không ai dám phản kháng, trừ khi gặp phải kỳ phùng địch thủ.
Cổ Viêm mặc dù là phu quân của Ngọc Nhi nhưng dù sao nàng cũng là một thân Chí Tôn Thánh Nhân tính cách thuộc dạng nóng nảy hiếu chiến nhất thiên giới, vậy mà chỉ cần vài lời nói chưa tới nửa canh giờ mà đã có thể dập tắt được hỏa khí của nữ nhân này đây cũng được xem là một tài lẻ của hắn.
Suy cho cùng cũng vì một chữ " Yêu " mà Ngọc Nhi mới chịu lùi bước trước hắn, bởi lẽ một khi đã yêu rồi đâu có ai là người bình thường đâu, nữ nhân này cũng không ngoại lệ.
Sao ta lại nỡ bỏ rơi một thê tử xinh đẹp như muội được chứ, thê tử của Cổ Viêm nổi tiếng xinh đẹp dịu dàng đúng không ?
Cổ Viêm quay lưng lại híp mắt cười xoa đầu nàng vui vẻ đáp.
" Tạp Cương nói không sai, nhà là phải có nóc, đã là trụ cột trong gia đình lời nói phải có trọng lượng thì mới có thể chấn uy được nữ nhân của mình, nếu không sẽ bị nàng ta đè đâu cưỡi cổ suốt ngày, Ngọc Nhi cũng cho dù có là cường giả lợi hại đến đâu nóng nảy đến đâu cũng chỉ là phận nữ nhân, mà nữ nhân là con người dễ mềm lòng nhất, ha ha." Cổ Viêm vẻ mặt vui sướng cười thầm trong lòng.
" Lục Hồng tỷ đã nói, nam nhân là thứ khó trị nhất, muốn trị tốt nam nhân của mình đôi lúc phải biết mềm dẻo lấy nhu khắc cương không thể quá cứng rắn như vậy sẽ không giữ được người mình yêu, phải từ từ uốn nắn họ thì họ mới chịu nghe lời mình được, xem ra lần này không tha cho ả nữ nhân Bạch Linh là không được rồi." Ngọc Nhi thầm thở dài một tiếng thầm nghĩ.
Nhìn thấy Bạch Linh bị trọng thương ngã xuống nền tuyết lạnh Cổ Viêm cất bước đến gần nhẹ nhàng vươn tay ra kéo nàng dậy.
Bạch Linh nhìn thấy hành động đầy ấm áp tình người của hắn đương nhiên rất vui điều đó chứng tỏ trong tim hắn nàng vẫn giữ một vị trí quan trọng nào đó, vội vươn bàn tay của mình ra nắm lấy tay hắn để cho hắn đỡ bản thân mình dậy.
Có còn đau không, nếu còn thì bảo ta, ta sẽ trị thương cho ngươi.
Cổ Viêm nhìn nàng sắc mặt đầy sự lo lắng mở miệng nói.
Quảng Cáo
Bạch Linh lúc này chỉ lắc đầu khẽ cười đáp lại trong mắt nàng hiện giờ chỉ có mỗi hình ảnh của hắn, thấy hắn quan tâm lo lắng cho mình đến vậy, tim nàng đập liên hồi vì rung động.
Nếu đã không sao rồi thì mau về đi.
Hãy về với tộc nhân của mình đi, đừng đi theo ta nữa.
Cổ Viêm trầm giọng nhìn nàng nói.
Huynh nói sao, bảo ta quay về tộc mình vậy còn huynh không lẽ huynh ...
Bạch Linh nghe đến đây cả người sững lại như đá, khuôn mặt cứng đơ không còn vui vẻ như trước.
Thời gian qua cảm ơn ngươi đã nhiệt tình giúp đỡ ta, nhưng bữa tiệc nào rồi cũng có lúc tàn, đến lúc chúng ta phải chia tay thật rồi.
Cổ Viêm gượng cười đáp lại.
Không lẽ ….. đến giờ huynh vẫn nghĩ mọi chuyện ta làm là vì ta lợi dụng huynh sao.
Chẳng phải ta đã nói….
Lợi dụng hay không lợi dụng đến lúc này đâu còn quan trọng, hiện giờ ta đã là người có gia đình, ta phải có trách nhiệm với gia đình mình, vì thế không thể giữ ngươi lại được.
Nếu Ngọc Nhi đã chịu nhún nhường ta một bước, thì ta cũng phải làm gì đó để thể hiện sự tôn trọng của mình trước nàng ấy.
Quan trọng hơn ta không muốn một người bạn như ngươi sẽ vì ta mà chết, càng ở gần ta thì sẽ càng nguy hiểm cho tính mạng của ngươi.
Ngươi hiểu ý của ta nói không.
Cổ Viêm mở miệng đáp.
Ta hiểu ý huynh rồi, xét cho cùng huynh cũng vì sợ tính khí nóng nảy và sức mạnh to lớn của ả, nếu ta cứ ở gần huynh sớm muộn gì cũng có ngày ả sẽ giết ta phải không.
Nhưng huynh đừng quên ta là một nữ vương, ta có sự cao ngạo của riêng ta, càng gặp đối thủ mạnh ta càng không chịu khuất phục trước sức mạnh của chúng, một là bị chúng giết hai là bắt buộc phải giết chúng.
Bạch Linh trừng mắt nhìn về phía Ngọc Nhi nói.
Ý ngươi, ngươi muốn giết ta sao, nhưng nhìn bản thân mình hiện tại đi, chỉ là một yêu đế nhỏ nhoi ở hạ vị diện còn không xứng làm đối thủ của ta mà còn