Tối hôm đó tại một quán trọ trong Vân Mộng thành, Cổ Viêm và Ngọc Nhi đang trên giường ôm nhau tình tứ.
Viêm hôm nay biểu hiện của huynh thật làm người ta bất ngờ đấy, rốt cuộc huynh còn giấu muội bao nhiêu chiêu bài tủ nữa vậy.
Ngọc Nhi tựa đầu vào vai hắn mỉm cười hãnh diện nhìn hắn khẽ hỏi.
Cái này làm sao ta biết được, chỉ là hôm nay vô thức biết thêm một cách sử dụng lửa khác nhưng cũng tốn của ta linh khí trong đan điền hết một bình nhị phẩm đan dược mà muội cho ta.
Cổ Viêm kể ra tất cả mọi chuyện hôm nay xảy ra cho Ngọc Nhi nghe, hóa ra tiểu tử này có thể trụ nổi dưới tay của lão quái vật này tất cả đều là do đan dược Ngọc Nhi chuẩn bị phòng thân cho hắn, để sử dụng được sức mạnh của Thiên Sinh Linh Tinh hắn đành phải nhờ đến linh khí trong đan dược để đem ra trao đổi sức mạnh của nó, nếu linh khí không đủ trao đổi Thiên Sinh Linh Tinh cũng không cách nào sử dụng được điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn trở thành người bình thường.
Nói như vậy cơ thể huynh cũng không khác gì khôi lỗi, cần phải sử dụng linh thạch thì mới vận hành được, nếu không thì có mạnh đến mấy cũng vô dụng.
Ngọc Nhi nghe vậy mở miệng phán.
Nói nôm na là như vậy, vì thân thể này của ta vẫn còn một số hạn chế cũng đâu phải toàn năng nếu thật phải đánh lâu dài với mấy lão quái vật đó ta không có khả năng.
Cổ Viêm thở dài than phiền.
Vậy sao huynh không học thêm mấy bộ công pháp phòng thân, nếu khó tìm quá muội có thể tìm cho huynh vài bộ trong Tỏa Linh Tháp có thể đem ra sử dụng, ít nhiều nếu gặp kẻ địch mạnh thì vẫn còn cách sống sót được.
Haiz !
Không phải ta không muốn học mà mấy bộ công pháp đó ta đọc không có hiểu, ta đâu phải là đám thiên tài ngoài kia nhìn lướt qua cũng có thể tu luyện được thay vì bắt ta đọc sách chi bằng muội đem cho ta pháp bảo phòng thân còn tốt hơn.
Về điểm này Ngọc Nhi cũng không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng pháp bảo mà nàng mang đi chỉ toàn là những thứ dành cho nữ nhân như châm cài đầu, chiến y hình dạng một chiếc váy, vòng cổ ngọc bội, ngay cả trường kiếm cũng thanh mảnh yểu điệu tôn lên vẻ đẹp của nàng, những thứ đó bảo hắn dù chắc gì hắn đã hài lòng.
Ngọc Nhi này đối với vũ trụ này, muội cảm thấy có gì đó bất tiện không, chẳng hạn như thần thức hay đại loại tiếp thu một loại công pháp nào đó.
Cổ Viêm chần chừ một lúc lâu cuối cùng mở miệng hỏi thẳng nàng.
Đối với chuyện này muội cũng cảm thấy có đôi chút bất lợi nhưng không phải không có cách khắc phục.
Có cách sao, làm cách nào.
Cổ Viêm nghe nàng nói có chút hứng khởi.
Theo muội được biết ở vũ trụ này con người muốn học một loại công pháp nào đó một là tự bản thân lĩnh ngộ, còn hai chính là được truyền thừa từ ai đó.
Truyền thừa là sao ?
Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.
Truyền thừa chính là công phải của đời trước bằng cách thức nào đó đem nó đưa vào não hải người kế nhiệm tất nhiên lúc này không cần cảm ngộ mọi thứ đã được diễn dải một cách chi tiết, nhiệm vụ của đời sau chỉ cần học theo đời trước thôi.
Ngọc Nhi mỉm cười giải thích.
Nghe phu nhân mình nói vậy Cổ Viêm bỗng dưng được mở mang tầm mắt, không ngờ càng tìm hiểu sâu về loài người hắn nhận ra con người càng lúc càng thú vị, trong đầu hắn lúc này lại có một ý tưởng điên rồ, nếu như có ai đó đem truyền thừa tặng cho hắn thì hắn không cần phải mất công học hành làm gì cho mệt lại có được một tuyệt thế võ học lợi hại, nếu được vậy ngày tháng xưng bá thiên hạ với hắn không còn bao xa.
Nhìn cái khuôn mặt đang phởn phởn cười đắc ý kia của hắn, đến kẻ ngu ngốc cũng đoán được trong đầu hắn đang nghĩ gì, huống chi là Ngọc Nhi sao nàng có thể không nhận ra, lần này nàng lại khiến hắn thất vọng.
Viêm ca chúng ta vốn không phải sinh linh trong vũ trụ này không có hình thái linh hồn giống như con người, tất nhiên sẽ không có thức hải nên cách thứ hai đối với chúng ta không có khả năng thực hiện được đâu.
Ngọc Nhi nhìn hắn thở dài nhìn hắn.
Vậy chúng ta phải học chay rồi.
Cổ Viêm đang cười đột nhiên lại muốn khóc, đáng ra hắn nên nghĩ đến điểm này sớm hơn để tránh phải thất vọng.
Học chay có sao thay vì nhờ người khác lĩnh ngộ chúng ta tự mình lĩnh ngộ có phải tốt hơn không.
Ngọc Nhi mỉm cười véo má hắn khẽ khuyên.
Ta đâu có thông minh như muội đâu, từ nhỏ đã được ăn học đầy đủ, muội bảo ta tự học khác nào đang làm khó ta.
Cổ Viêm lắc đầu than thở.
Vẫn có cách khác, nếu huynh không muốn đọc sách, huynh có thể tự mình sáng tạo ra những chiêu thức mới, giống như hôm nay huynh trêu đùa tên Lưu Thiên đó vậy.
Đó cũng là một ý kiến hay, nhưng thật hao phí linh khí, đối với đồng cảnh giới còn được, còn cảnh giới cao hơn thì chỉ có thể sống sót trong tay chúng thôi, đánh bại chúng là quá khó khăn.
Huynh sống sót trong tay những kẻ đó là muội mừng lắm rồi, muội cũng đâu cần huynh phải vượt cấp huynh đánh thắng bọn chúng.
Ngọc Nhi nhíu mày cười nói.
Vậy còn linh hồn, nghe nói con người dùng linh hồn đề do xét sự tồn tại của bất cứ sinh linh hay vật thể nào đó, chuyện này có thật không vậy.
Cổ Viêm mở miệng hỏi tiếp.
Đích thực là như vậy, tuy muội không có linh hồn nhưng theo như những cường giả đồng cấp của họ linh hồn của họ đã là thần hồn có thể dò xét bất kỳ sinh linh nào trong một tinh vực với họ không phải là chuyện khó.
Linh hồn có thể tu luyện đến trình độ đó quả thật quá kinh người, còn chưa nói đến công kích linh hồn nó còn đáng sợ đến mức nào.
Có điều muội lại không có linh hồn, muội không sợ người ta đánh lén sao.
Về điểm này muội đã nghĩ đến vì vậy muội tu luyện một loại công