Trung tâm của Vân Mộng Thành lúc này, trước mặt là một khán đài rộng lớn các thí sinh mỗi người một bàn gỗ trên đó là lò luyện đan cùng những nguyên vật liệu để luyện đan.
Tổng cộng có 20 người tham gia, mỗi bên của tông môn cử ra 5 đệ tử ưu tú nhất xuất chiến.
Phía trên khán đài chính là một tòa tháp cao chừng 10 mét do Thiên Mộng Lâu xây dựng lên để các vị tông chủ của tông môn tiện quan sát.
Mỗi tông môn một bàn có hai ba người ngồi trên đó, ai nấy đều toát ra khí thế mạnh mẽ của cường giả không thể xem thường.
An Nhã ngươi nói chỉ có tông môn chúng ta được ngồi ở vị trí này vậy tại sao còn có 5 cái bàn, không lẽ hai kẻ kia còn đặc biệt hơn chúng ta sao.
Người vừa lên tiếng là một gã trung niên tóc hoa râm y phục trắng dáng ngồi nghiêm trang như thân linh giáng xuống chúng nhân, lúc này thấy ba người lạ mặt kia cũng có vị trí ngồi ngạc nhiên hỏi.
Người vừa nói chính là tông chủ của Thiên Huyền Tông, Diệp Luyện.
Diệp tông chủ xin đừng quá để ý, bọn họ là khách quý của Thiên Mộng Lâu chúng ta, là chúng ta cố ý sắp xếp cho bọn họ ngồi.
An Nhã mỉm cười đáp lại.
Khách quý, không biết quý đến đâu mà có thể ngồi ngang hàng với chúng ta, có thể giới thiệu họ cho ta biết được không.
Một mỹ phụ dáng người xinh đẹp, mặc bộ vày màu xanh nhàn nhạt toát lên mùi hương cây cỏ cười thân thiện nói.
Mỹ phụ này, chính là Mộc Huyền Phương cung chủ của Cửu Yêu Cung so với ba người còn lại là người hòa nhã nhất.
Mộc Huyền Cung Chủ nói không sai, An Nhã hôm nay ngươi phải giải thích rõ ràng cho chúng ta, ở đây toàn những người có địa vị cao trong tông môn mới được ngồi không phải loại vô danh tiểu tốt có thể tới.
Gã trung niên áo bào xanh, ngồi ở phía ngoài cùng, liếc nhìn ba người lạ mặt với ánh mắt không thiện cảm nói.
Vị trung niên này, chính là Hàn Đông đời này của Băng Vân Cung tông chủ, một con người tính khí có phần cương trực có gì nói đó, không thích vòng vo.
Ba vị tông chủ, lời An Nhã tiểu thư nói không sai, đích thực hai người họ là khách quý, chúng ta tốt nhất tập trung quan sát cứ coi không nhìn thấy họ là được.
Lưu Thiên cười gượng nói.
Ngươi có vẻ rất hiểu họ, nói thử xem bọn họ có gì đặc biệt đáng để ngồi ở vị trí đó.
Hàn Đông tông chủ hiếu kỳ mở miệng đáp lại.
Tóm lại, mọi người cứ nghe ta đừng có để ý đến họ để tránh phiền phức không đáng có.
Lưu Thiên cười nói.
Tránh phiền phức, lý nào như vậy rõ ràng một tên tiểu bối mới 15, 16 tuổi miệng còn hôi sữa mà dám nói có thể gây phiền phức, ta đây thích phiền phức đấy làm gì được ta.
Hàn Đông tông chủ tay đập mạnh xuống bàn nhăn mặt nói.
Tông chủ ngài cũng đừng để ý chuyện đó quá, cứ nghe lời Lưu Thiên và An Nhã đi, nói không chừng tránh được phiền phức.
Một vị mỹ phụ ngồi cùng bàn với lão mỉm cười nói.
— QUẢNG CÁO —
Tô Yến Phong Chủ ngươi cũng nói giúp cho hai người họ , ngươi không thấy chúng ta đang bị sỉ nhục sao , tôn nghiêm của chúng ta nay còn đâu.
Hàn Đông vẻ mặt bất mãn nói.
Tông chủ chuyện quan trọng của chúng nên tập trung quan sát cuộc thi luyện đan sắp tới, hãy nghe theo Tô Yến đi.
Một gã trung niên khác cùng bàn, mở miệng lên tiếng khuyên.
Cao Tùng phong chủ, đến ngươi cũng, loạn loạn hết cả lên rồi.
Hàn Đông tông chủ bộ dáng nhức đầu nói, bọn họ đã mở miệng nói giúp An Nhã thì lão không còn lý do gì phải tranh cãi thêm, cứ nhắm mắt cho qua chuyện là được.
Thấy An Nhã xem trọng ba người họ vậy đám người của hai tông môn kia, mặc dù bằng mặt không bằng lòng nhưng nếu có thể tránh phiền phức tại sao không tránh, cũng không có ý kiến gì thêm im lặng ngồi quan sát.
Tướng công, có vẻ như chúng ta không được hoan nghênh ở đây thì phải.
Ngọc Nhi ngồi bên cạnh tủm tỉm cười nói.
Ha ha, cứ mặc kệ bọn chúng đi, cứ để cho chúng sủa chán rồi sẽ ngừng thôi, tại sao ta lại phải chấp nhặt với đám tiểu bối, lúc ta sinh ra bọn chúng còn chưa xuất hiện trên đời, đúng là một lũ trẻ ranh.
Cổ Viêm che miệng tủm tỉm cười trêu đùa ghé vào tai nàng nói.
Ở phía bên dưới, Vương Hạo một trong 5 đại diện của Thiên Huyền Tông lúc này tâm trạng hồi hộp, lấm tấm mồ hôi hột trên trán, đây không còn là cuộc thi trong tông môn mà là cuộc thi giữa những anh tài các tông môn khác.
Yên tâm đi, với bí tịch luyện đan mà Vân Dương võ thần để lại cho ngươi, cuộc thi này không có gì khó khăn đâu.
Tiểu Thôn xuất hiện trấn an tinh thần nói.
Nhưng nguyên liệu, đây tất cả linh thảo ở đây có một nửa đã hết hạn, làm sao có thể luyện đan được.
Vương Hạo sắc mặt lo lắng nói.
Lạc Yên trông bộ dạng hắn như vậy, liền tủm tỉm cười sau đó phất tay xuất hiện vài hộp ngọc màu đen hiện ra.
Ở đây có ba gốc Kim Ngân Đằng vạn năm, một ma hạch yêu linh ngũ giai và một trái Huyết Tinh quả dược liệu vừa đủ có thể luyện chế hai lần, cho dù thất bại vẫn còn cơ hội thứ hai.
Ngươi tặng cho ta thật sao vậy còn ngươi, ngươi lấy gì để luyện đan.
Cầm hộp ngọc trên tay, Vương Hạo kinh ngạc hỏi.
Không cần lo cho ta, chỉ cần ngươi dành chiến thắng ta khác có cách giành lấy Thanh Long Đan về cho ngươi.
Lạc Yên cười giảo hoạt nói.
Lần đầu tiên, Vương Hạo trông thấy nữ nhân này tỏ ra thần bí đến vậy , nhưng trước giờ cô ta chưa từng làm hắn thất vọng, lần này cũng vậy nhất định sẽ có cách dành Thanh Long Đan về tay.
Vội mở hộp ngọc ra xem, quả nhiên là ba gốc cây diệp thảo ánh kim sắc , sinh cơ nồng đậm khiến người ta thấy thoải mái.
Quả nhiên là Kim Ngân Đằng vạn năm, làm sao Lạc Yên lại có được dược liệu quý giá như vậy ? — QUẢNG CÁO —
Khuôn mặt Vương Hạo có chút kinh hỉ, chợt có chút nghi ngờ nói.
Giá trị của những vật này tuyệt đối không nhỏ, Lạc Yên lại có được lại đem ra chính lúc này thật có chút kỳ lạ.
Bất quá những chuyện này Vương Hạo cũng không tìm hiểu sâu, nhiệm vụ của hắn hiện giờ chính là chuyên tâm luyện đan.
Phía trên lâu các, Cổ Viêm đang nhấp trà để ý đám người Vương Hạo ở phía dưới, tỏ thái độ không hài lòng mắt nhìn chúng làu bàu nói.
Làm sao mà bọn chúng có dược liệu quý giá chẳng phải ta đã dặn dò An Nhã kia chỉ cho chúng một nửa dược liệu dùng được, như vậy là phạm quy tắc.
Huynh đấy, từng tuổi này rồi sao còn chấp nhặt với bọn trẻ, thật không ra thể thống gì cả.
Ngọc Nhi khẽ cười nhỏ giọng trách mắng.
Ta làm vậy đều có lý do, không phải luyện đan sư của nhân loại tinh thâm uyên bác đan dược nào cũng có thể luyện ra được sao, không lẽ phế phẩm lại làm khó bọn họ nếu là dược thảo thượng hạng cho dù kẻ không biết gì về luyện đan như ta