Lời thành chủ vừa nói không chỉ khiến cho ngọc nhi giật mình bất ngờ mà cả cổ viêm cũng vậy, tại sao một lão thành chủ ở trong cái mộc phong thành nhỏ bé như này lại có thể biết được bí mật kinh thiên như này.
Lão thành chủ chuyện này rốt cuộc là sao, bí mật này tại sao ngài biết được .
Cổ viêm không giấu nổi sự tò mò trực tiếp hỏi thẳng.
Cái gì mà bí mật chứ, chuyện về tuyết vân sơn hầu hết tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết, không lẽ ở lưu hương thành các ngươi chưa từng nghe qua sao.
Lão thành chủ già nua, khuôn mặt hài hước nói.
Tại sao chuyện này chưa từng nghe sư tôn nói vậy, rốt cuộc là sao ?
Ngọc nhi nhíu mày lẩm bẩm thầm nghĩ.
Truyền thuyết kể rằng, tại phía nam rất xa có tòa tuyết vân sơn sừng sững cao chín tầng mây, nghe đồn rằng ở đó có linh hồn của một vị siêu cấp cường giả bí ẩn còn xót lại ở đó ngày đêm canh gác thái nhất chân thủy người nào muốn lấy được nó phải chịu thử thách từng bước leo lên tận đỉnh núi đó.
Lão thành chủ trầm giọng mở miệng giải thích.
Vậy đã từng có ai thành công leo được lên đỉnh đó chưa.
Ngọc nhi nhíu mày khẽ hỏi.
Cái này ta không biết, có thể có cũng có thể không vì muốn leo lên đó không hề dễ dàng như mọi người nghĩ.
Thành chủ thở dài lắc đầu nói.
Lão thành chủ ngài đừng có vòng vo nữa mau nói thẳng đi, ngọn núi đó có gì bất thường ?
Cổ viêm trừng mắt khẽ giục nói.
Không ưa nổi thái độ của cổ viêm, lão thành chủ trừng mắt quát.
Tiểu súc sinh dám lớn tiếng với ta sao, có tin ta kêu người lấy thiết bảng đánh sưng mông nhà ngươi không ?
Trông bộ dạng thảm hại của cổ viêm sợ hãi phải im miệng không dám hó hé thêm câu nào, ngọc nhi không khỏi tủm tỉm cười hả hê, sau đó lấy áp chế vẻ vui sướng lại, nghiêm túc khẽ hỏi thành chủ.
Thành chủ người mau nói đi, ta rất hiếu kỳ muốn biết.
Haiz ! , thứ cho ta nói thẳng cơ hội trèo lên đỉnh núi của các ngươi khả năng lên được vô cùng nhỏ , bởi vì càng lên cao không những phải chịu cái lạnh thấu xương mà đầu óc cũng sẽ bị dày vò cho đến chết, sợ rằng chưa trèo lên đỉnh núi các ngươi đã bị vắt kiệt sức mà rơi xuống thịt nát xương tan rồi.
Nếu thực sự đúng như thành chủ nói thì chuyện mình không biết đến sự tồn tại của tòa tuyết vân sơn cũng không có gì là lạ, bởi lẽ rất có thể đến cả sư tôn cũng chưa nắm chắc có đủ khả năng để leo lên đỉnh núi đó, huống chi là các cường giả thông thường, và rất có thế thứ gây khiến bọ họ đau đầu nhức óc khi leo lên đó chính là dạng công kích linh hồn, vậy linh hồn cường giả đó ít nhất cũng đã vượt qua cảnh giới võ tông, rất có thể là võ tôn hoặc võ thánh hoặc là ….
Ngọc nhi không dám nghĩ tới, kì thực nếu như những gì lão thành chủ nói cơ hội để leo lên đỉnh núi gần như bằng không trên mặt thoáng hiện nét bất an lo sợ, nàng sợ rằng cả đời này bản thân sẽ bị kẹt ở trong bộ dạng ghê tởm này, khóe mặt rưng rung những giọt lệ như sắp khóc.
Tiểu hài nữ, ngươi cũng đừng có buồn, ta tin sẽ còn rất nhiều cách khác để có thể chữa trị khuôn mặt của ngươi.
Lão thành chủ mỉm cười xoa đầu an ủi nói.
Không, không thể nào mọi chuyện lại kết thúc như vậy được, cổ viêm ta đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu công sức thời gian mới đi đến được bước này, tuyệt đối ta sẽ không bỏ cuộc nhất định ta sẽ trèo được lên cái đỉnh núi đó, các ngươi cứ trống mắt chờ đó mà xem.
Vẻ mặt tràn đầy tự tin, cổ viêm cười lạnh nói .
Viêm ca !
Nghe được những lời chân thành từ cổ viêm, ngọc nhi xúc động không nói thành lời , ánh mắt đầy mê ly hướng về hắn mà ái mộ, không ngờ giây phút này hắn không những không có ý định bỏ cuộc mà vẫn một lòng giữ lời hứa với nàng , chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để nàng mãn nguyện, xấu đẹp hiện giờ nàng cũng không coi trọng nữa.
Tiểu tử thối nếu ngươi thực sự còn chút lương tâm muốn giúp đỡ thê tử ngươi trị thương , thì hãy chứng minh cho ta xem thử đi , chỉ nói xuống thì ai chả nói được.
Thành chủ liếc nhìn hắn tỏ thái độ nghi ngờ , lạnh giọng nói.
Chứng minh thế nào, ngài mau nói đi !
Cổ viêm ngữ khí gấp gáp mở miệng nói.
Nếu ngươi có thể bơi qua được âm dương tình tự đầm đó thì ta sẽ tin còn tặng cho ngươi tình tự liên băng không những vậy ta còn có thể cho các ngươi mượn bạch vũ ưng thú cưỡi của ta , mặc dù chỉ yêu thú ngũ phẩm nhưng tốc độ lại rất nhanh , muốn đến tuyết vân sơn thì rất dễ dàng với nó.
Thành chủ ngữ khí bình thản đáp lại .
Đúng đó , đúng đó , nếu tiểu tử nhà ngươi có thể bơi qua đó thì chúng ta sẽ tin lời ngươi nói .
Đáng đông xung quanh hét lớn đồng tình với ý kiến của lão thành chủ , buông lời thách thức với cổ viêm , chỉ dựa vào một câu nói của hắn không đủ để cho bọn họ tin tưởng được.
Trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu , cuối cùng cổ viêm cũng đưa ra quyết định , hắn chấp nhận yêu cầu của đám người này , mặc dù không muốn xuống cái đầm kì quái này , nhưng nghĩ tới những ngày tháng chịu khổ trước đây để đi đến bước như bây giờ hắn thật không cam tâm , hơn nữa nếu có thể trèo được lên trên đó không chừng lại được ban tặng cơ duyên nào đó đổi đời thì sao , chỉ nghĩ đến thôi lòng hắn lại phấn khích run rẩy một trận.
Theo sự sắp xếp của thành chủ , cuộc thi năm nay sẽ đặc biệt hơn năm ngoài , sẽ có hai giải quán quân nhưng tình tự liên băng chỉ có một , lão quyết định chỉ cần cổ viêm có thể thành công bơi qua đó cư nhiên sẽ trở thành quán quân cho dù có là người bơi chậm nhất và tình tự liên băng sẽ được trao cho hắn đây là đặc ân lớn nhất mà lão dành cho hắn, đương nhiên đám đông mọi người đều đồng ý họ chậm nhận yêu cầu vô lý của thành chủ đơn giản vì thương cho số phận của ngọc nhi .
Thể lệ cuộc thi rất đơn giản đám thanh niên sẽ từ đầu bên này bơi sang đầu bên kia, ở bên đó là những chiếc thuyền chở người con gái họ yêu, khi bơi qua được đó họ sẽ phải tự đẩy chiếc thuyền bơi ngược lại ai cán đích đầu tiên sẽ dành giải