Bước tới cổng trại đám thị vệ xung quanh vội vã tránh xa một bên thấy đến cả tứ đại thiên vương còn chết thảm chúng làm sao ngăn lại.
Gọi trại chủ Hắc Lang của các ngươi cút ra đây cho ta, nếu không lập tức ta sẽ san bằng tất cả !
Cổ Viêm hống hách quát lớn.
Nghe thấy hắn nói vậy một tên thị vệ vội khom người run rẩy nói.
Bẩm đại nhân cường giả trại chủ chúng ta hiện giờ đang ở Đồ Lô Thành ngài ấy vừa đi từ hai ngày trước có lẽ một tháng mới trở về được.
Nhược Lan, Nhược Lan của ta ở đâu, có phải cũng đi cùng hắn không ?
Chương Thanh vẻ mặt giận giữ xách cổ tên thị vệ vừa nói quát lớn.
Vị thiếu hiệp đây, tại sao ngài lại biết trại chủ phu nhân của chúng ta ?
Tên thị vệ kinh ngạc hỏi.
Nhìn kỹ đi xem ta là ai, các ngươi quên rồi sao, quên đánh gãy chân như thế nào rồi sao ?
Chương Thanh nghiến răng bóp cổ hắn nói.
Không lẽ ngươi, ngươi chính là ….
.
khụ khụ.
Ngươi bình tĩnh đi xem nào, giết hắn liệu có mang phu nhân ngươi về được ngay bây giờ không ?
Cổ Viêm mở miệng chấn an tinh thần nói.
Chương Thanh nghe vậy bất đắc dĩ phải nhịn cục tức này lại, hiện giờ chỉ có Cổ Viêm giúp hắn tìm lại người mình yêu, nếu vì việc này mà đắc tội với một cường giả thật không đáng.
Tên xấu xa kia mẫu thân ta các ngươi giấu người ở đâu, mau nói ra đi.
Tiểu Thất hung dữ nói.
Mẫu thân ngươi, ngươi đang nói gì ta không hiểu ?
Tên thị vệ ngạc nhiên hỏi.
Ba ngày trước các ngươi dẫn người đến tận nhà chúng ta bắt mẫu thân ta đi các ngươi không nhớ sao ?
Tiểu Thất lạnh lùng nói.
Ba ngày trước có sao đích thực chúng ta có vào thành theo Hắc Báo đại nhân, nhưng cũng chỉ bắt những nữ tử 18 tuổi còn trong trắng, mẫu thân ngươi chúng ta bắt về làm gì.
Tên thị vệ mở miệng nói.
Huynh đệ ta nói không sa , trước giờ chúng ta chưa từng bắt người có gia đình bao giờ.
Một tên thị vệ khác mở miệng khẳng định lại.
Ngươi nói láo, rõ ràng ta thấy các ngươi bắt mẫu thân ta đi, còn đánh trọng thương phụ thân ta vậy mà hiện giờ trối bỏ sao, Vô Tâm đại ca mau xử chúng đi.
Tiểu Thất nức nở căm phẫn gào thét nói.
Câm miệng, con tiểu nha đầu kia trước khi ta làm rõ sự thật không cho ngươi nói, nếu để ta biết hai ngươi ai dám lừa ta, lợi dụng ta đừng trách lão tử ra tay độc ác.
Cổ Viêm trợn trừng chỉ tay thẳng vào mặt cô bé quát lớn.
Cường giả đại ca sao huynh lại vô cớ quát ta, ta đã làm gì sai sao, huynh thà tin bọn chúng chứ không tin muội sao, huynh đừng quên bọn chúng mới chính là những kẻ xấu xa đó ?
Tiểu Thất làm bộ mặt oan ức nức nở khóc nói.
Vô Tâm đại nhân ta tin Tiểu Thất, trước giờ muội ấy luôn mang rượu, thức ăn đến cho ta, ta đảm bảo muội ấy là người tốt.
Chương Thanh lên tiếng bênh vực.
Mấy lời này các ngươi nói ta có thể dễ dàng tin sao, chuyện này ta cần phải điều tra rõ ràng không thể nghe theo một phía được.
Nhưng ta nhắc nhở các ngươi, kẻ nào dám nói dối trước mặt ta, ta sẽ khiến kẻ đó chết không toàn thây.
Tất cả nghe rõ chưa.
Cổ Viêm trợn mặt quát lớn cảnh cáo.
Chúng nhân xung quanh im lặng phục mệnh không tên nào dám ho he một tiếng, bởi vì qua cách cư xử của tên Vô Tâm trước mặt này tàn bạo không thua kém gì trại chủ của chúng, nhìn cách hắn hành hạ Hồng Mao tới chết cũng sự uy hiếp để không một tên nào ở đây dám bất kính với hắn.
"Dẫn ta vào trong ta , muốn xem những nữ nhân các ngươi bắt.
"
Nghe theo lệnh của Vô Tâm đám thị vệ đưa hắn tới một nhà tù ở phía dưới lòng đất khung cảnh trước mặt giống hệt với Hắc Ô trại ở Vân Mộng Thành, hầu hết nữ nhân ở đây đều bị cưỡng bức đến y phục cũng không được mặc.
Lũ người các ngươi thèm nữ nhân đến vậy sao, nếu cảm thấy thèm quá sao không vào thanh lâu mà giải tỏa thú vui của mình, tại sao còn làm khổ họ.
Cổ Viêm trừng mắt quát lớn.
Đại nhân ngài nghĩ chúng ta có cơ hội đó sao, chỉ có Tứ Đại Thiên Vương và Trại Chủ mới được động vào họ, hạng vô danh tiểu tốt như chúng ta nào có cái gan đấy.
Một tên thị vệ khác mở miệng giải thích.
Tiểu Thất ngươi nói mẫu thân bị bọn chúng bắt về, nhìn kỹ đi là người nào.
Trông thấy bộ dạng đáng sợ của Cổ Viêm, Tiểu Thất không dám trả lời lại, lặng lẽ đi đến từng gian nhà lao quan sát từng người từng người một.
"Đại ca bọn họ đầu tóc rối bù ta không nhìn rõ mặt, không thể nhận ra được !"
Cổ Viêm nghe tiểu nha đầu này nói có phần hợp lý, liền ra lệnh cho đám thị vệ thả tất cả nữ nhân này ra cho chúng ăn mặc chỉ tề rồi đưa đến đại sảnh để thẩm vấn.
Nửa canh giờ sau, tất cả nữ tử bị bắt đã đứng trước đại sảnh tổng cộng có 33 người được đưa đến, ai ai bộ dạng cũng đều là nữ tử xinh đẹp chỉ đáng tiếc số phận lại rơi vào một đám súc sinh, thật là tội nghiệp.
"Tất cả ở đây rồi phải không ?"
Cổ Viêm ngồi chỗm trệ tại vị trí ghế trại chủ mở miệng nói.
Vâng thưa đại nhân, tất cả đều ở đây không sót một ai.
Tên thị vệ khúm núm người thấp giọng nói.
Ngươi xem đi, trong số những nữ tử ở đây ai mới là mẫu thân của ngươi ?
Vô Tâm mở miệng trầm giọng hỏi.
Tiểu Thất đi một vòng quan sát xem kỹ từng người từng người một , cuối cùng đến người thứ 33 nó bật khóc ôm chầm lấy nữ nhân đó.
"Mẫu thân , là người con cuối cùng cũng tìm thấy người, người có biết con nhớ người lắm không ?"
Nữ tử trước mặt tuy có chút nhan sắc nhưng bộ dạng như người mất hồn mặc cho Tiểu Thất có nói gì cũng không phản ứng lại.
Ngươi nói rõ cho ta, nhưng nữ nhân này sao vậy được ta cứu đáng ra phải vui mừng hay ít nhất cũng phải có biểu hiện gì đó, sao lại im re như tượng gỗ vậy.
Vô Tâm tò mò hỏi hắn.
Đại nhân họ bị như vậy cũng là do bốn tên Thiên Vương ngài vừa giết, với tên trại chủ cưỡng bức họ, có lẽ họ bị tổn thương tâm lý lên mới thành ra như vậy.
Tổn thương tâm lý, trước đây ta cũng từng cứu một đám nữ tử ở Hắc Ô trại, mà tên trại chủ ở đó là Cát Nhĩ La cho dù có đau khổ chúng còn